Trán Tân Hoành rơi xuống ba vạch đen… Cô thiếu chút nữa thì thốt lên, anh không cần cầm thú như vậy chứ!
Lời nói đến khóe miệng, nhưng cô vẫn có chút kiêng kỵ người đàn ông đang dịu dàng đa tình này, đành phải vòng vo.
“Vậy anh nói cho em biết, em phải làm thế nào thì anh mới có thể ngừng?”
Thật là cầm thú a! Tân Hoành chỉ dám nói thầm trong lòng. Dịch Tân nghe mà mắt khẽ híp lại, khóe môi nâng lên tà tứ.
“Bỏ qua cho em?”
Tân Hoành cắn cắn môi,hung hăng trừng anh. Anh lại vờ như không nhìn thấy, cúi đầu đến bên tai cô, khiêu khích nói: “Nói xem em muốn như thế nào?”
Trời ạ… Tân Hoành hoàn toàn thua rồi! Nhận mệnh thôi, dù có chút tự giận bản thân, nhưng cô cũng là của anh rồi!
Dịch Tân cũng chỉ muốn trêu chọc cô, nên khi thấy cô không còn giãy giụa nữa cũng không hề tiếp tục. Anh đặt tay lên trán cô, khẽ hừ một tiếng, bất mãn.
“Sao lại yếu như vậy chứ! Không phải là hôm qua chỉ bị một chút gió thổi qua thôi sao? Vậy mà cũng bị cảm rồi!”
Đây là miệt thị một cách trắng trợn a. Tân Hoành cũng không thèm áp chế phản kháng, cắn răng nói, “Anh cứ thử chỉ mặc một chiếc áo mỏng ra ngoài hóng mát giữa mùa đông xem…”
Muốn cô mặc lễ phục thật đẹp tham dự hôn lễ là nói cho dễ nghe, chứ thật ra đó chỉ là mặc một lớp vải, nói trắng ra, chính là bọc một lớp vải mỏng đi hóng mát a…
Dịch Tân nghe ra được sự bất mãn trong lời
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quan-hon-tong-giam-doc-tho-bao-cua-toi/1748844/chuong-62.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.