Khi này Doãn Hân Nghiên đã dính chặt lấy Uông Mạc, tựa như là không muốn anh rời đi vậy. Nhưng thật chất thì anh cũng không có ý định rời đi.
Ban đầu anh sợ rằng Tào Quỳnh Doanh sẽ phá hỏng tâm trạng của vợ mình nên anh muốn nhanh chóng về nhà xử lý việc, cơ mà có vẻ như anh vẫn chưa hiểu hết tính cách của Doãn Hân Nghiên rồi.
Lần trước khi cô khóc vì Tào Quỳnh Doanh, anh còn tưởng cô sẽ để tâm rất nhiều tới bà ta, nhưng cũng lúc đó cô đã nói đó sẽ là lần cuối cùng cô vì bà ta mà rơi lệ, từ nay về sau cô không cần bà ta nữa.
Và quả nhiên… Doãn Hân Nghiên không cần bà ta thì cũng không buồn phiền, không rảnh hơi mà để ý đến bà ta đi đâu làm gì.
Trong khi Uông Mạc đang mất tập trung thì Doãn Hân Nghiên lại đưa mắt nhìn anh, cố ý hôn một cái lên cổ của anh, nhỏ giọng nói:
- Anh sao vậy? Ở nơi thế này không khiến anh hứng thú sao? Sao lại còn suy nghĩ linh tinh gì đấy?
- Doãn Hân Nghiên, em đúng là hư hỏng rồi.
Mặc dù bị anh nói thế nhưng cô không tức giận, thay vào đó còn cố ý bám lấy anh, trực tiếp đẩy anh nằm xuống rồi ngồi lên người anh, cúi thấp xuống một chút, hôn một cái lên môi anh, nói:
- Nhưng anh thích cách em hư hỏng mà? Đúng không… Ông xã?
Thật sự thì không thể chối cãi được, ban đầu Uông Mạc nghĩ rằng cô là một cô gái
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quan-hon-thien-y-khac-tinh-vao-tim/3610455/chuong-62.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.