Chương trước
Chương sau
Quay về với cuộc sống bình thường, Doãn Hân Nghiên vẫn đi học và đi chơi như chưa từng có cuộc chia ly, chỉ là cô cũng chú ý dạo này Uông Tráng hình như “cung kính” với cô hơn rất nhiều, chỉ là cô không biết đây là âm mưu của hắn ta hay đơn giản là hắn ta đã bị dạy dỗ rồi.

Vốn dĩ Doãn Hân Nghiên còn nghĩ rằng cuộc đời của mình sẽ tiếp tục êm đềm trôi qua thêm nửa năm để có thể ở cùng anh chồng, nhưng ai mà có ngờ vào một ngày đẹp trời, trong lúc cô và Chu Băng Thanh đang chuẩn bị tan học về nhà thì lại vô tình bắt gặp Đổng Ninh.

Mói ra thì cũng trùng hợp thật đó, ở cả hai kiếp cô đều gặp Đổng Ninh hai lần, nhưng mỗi lần đều là ở trạng thái khác nhau. Nếu nói lúc Đổng Ninh ở bên cạnh Uông Tráng là dịu dàng, thục đức. Thì trạng thái khi không có Uông Tráng chính là phóng đãng và vô cùng kiêu ngạo.

Chu Băng Thanh nhìn cô ta, sau đó lại tặc lưỡi, nói:

- Cô gái kia hình như là bạn gái của em chồng cậu đúng không? Không định lên tiếng à?

- Ngu thì chịu chứ bệnh tật gì. Với loại người như Uông Tráng thì đáng bị như thế.

Chu Băng Thanh là người đã biết về “kiếp trước” của cô nên cô ấy cũng không rảnh hơi mà bênh người ngoài, hơn nữa từ lần đầu gặp mặt thì cô ấy đã không thể ưa nổi Đổng Ninh rồi, trên người cô ta toát lên một mùi… Mùi giả tạo!

Chỉ là Chu Băng Thanh thấy hơi đáng tiếc một chút, gia đình nhà họ Uông toàn là cực phẩm như vậy… Mà sao lại sinh ra một tên hơi thiểu năng như Uông Tráng nhỉ? Nhưng cũng may Uông Tráng không phải là trưởng tử đó, chứ nếu hắn ta là con trai cả thì Chu Băng Thanh thật sự không biết Uông gia sẽ còn xào xáo đến khi nào nữa.

- Thanh Thanh, cậu đang nghĩ gì thế?

- Tớ đang thấy đáng thương, nhìn Uông Tráng kia cũng rất được, mặt mũi cũng sáng láng vậy mà lại bị thiểu năng.

Doãn Hân Nghiên cũng chỉ phì cười, thật ra cô biết Uông Tráng không phải là một kẻ si tình như những gì hắn ta đang thể hiện. Đối với một người sẵn sàng đạp đổ tình cảm để đổi lấy một địa vị vững chắc thì không xứng với hai chữ “si tình”.

Vẫn còn một uẩn khúc mà Doãn Hân Nghiên không dám kể cho Chu Băng Thanh, chính là ở kiếp trước Chu Băng Thanh từng phải lòng Uông Tráng. Nhưng với một người muốn giữ bản thân “chung thủy” thì Uông Tráng đã từ chối Chu Băng Thanh, cơ mà nếu như chỉ đơn giản là từ chối thì cô cũng sẽ không nói làm gì.

Đằng này tên khốn đó còn ban phát cho Chu Băng Thanh hi vọng, sau đó còn lợi dụng cô ấy để khiến tình trạng “bệnh” của Đổng Ninh trở nên xấu hơn, cuối cùng sau khi hắn ta đã đạt được mục đích thì liền vứt bỏ Chu Băng Thanh như vứt bỏ đồ chơi đã nhàm chán.

Cũng vì cú sốc đó nên Chu Băng Thanh mới tự sát, còn nếu không thì với tham vọng nổi tiếng của cô ấy sẽ không dễ dàng tự tử như thế rồi.

Nhưng cũng may… Ở kiếp này Chu Băng Thanh đã không phải tên cặn bã đó, cũng không phải lòng hắn, thậm chí là còn ghét hắn hơn cả Doãn Hân Nghiên nữa kìa.

- Đi về thôi Nghiên Nghiên, tớ đưa cậu về trước, sau đó tớ còn đến chỗ casting nữa.

- Đúng rồi ha, hôm nay là ngày cậu casting mà. Đi thôi, tớ đi cùng cậu.

[…]

Còn ở chỗ của Uông Mạc, sau khi anh tiễn vợ, cha mẹ và em gái quay về đất liền thì gương mặt vui vẻ cũng bỗng tối sầm lại, anh đã gọi Lý Ngọc Hồi sang chỗ khác để nói chuyện riêng.

Khi này Lý Ngọc Hồi còn tưởng rằng anh có chuyện quan trọng muốn nói với cô ta, trong lòng còn đang hân hoan phấn khích, nhưng Lý Ngọc Hồi còn chưa kịp vui mừng thì Uông Mạc đã nói:

- Sang tuần sau cô hãy đến tổ 2 ở Hùng Thiên Dương để hỗ trợ người ở đó.

- Đô Đốc?

- Có chuyện gì sao?

- Tại sao… Lại là tôi?

Mặc dù chuyện chuyển đơn vị công tác của một quân nhân là chuyện hết sức bình thường, nhưng đó là đối với những người không thân thuộc. Còn vị trí của Lý Ngọc Hồi ở đại đội này cũng có thể xem là một nửa thủ lĩnh rồi, Uông Mạc, Ngao Thiết, Quan Thiệu Dinh và Lý Ngọc Hồi được xem là Tứ Đại Hùng Dương của tổ hải quân, bây giờ Uông Mạc lại muốn điều Lý Ngọc Hồi đi là vì sao chứ?

Nghĩ tới nghĩ lui, Lý Ngọc Hồi liền nhíu mày, nói:

- Là Doãn tiểu thư đã nói gì với anh đúng không? Uông Mạc, anh vì cô ta mà điều tôi đi?

- Không liên quan đến Nghiên Nghiên, chuyện tôi điều cô đi là vì cô thích hợp với tổ 2 hơn.

- Tôi thích hợp với tổ 2? Những năm qua số lần tôi đến tổ 2 còn chưa quá ba lần… Vậy mà anh nói tôi hợp với tổ 2? Uông Mạc… Anh là muốn lấy việc công để trả thù tư?

Uông Mạc cũng đưa mắt nhìn Lý Ngọc Hồi, tuy nhiên thì nó trái ngược với cách mà anh nhìn Doãn Hân Nghiên, nó lạnh lẽo và không có chút dao động, thậm chí là tình đồng chí cùng nhau trải qua nhiều năm cũng không có!

- Uông Mạc…

- Lý Ngọc Hồi, tôi điều cô đến tổ 2 là vì cách cô hành động quá độc lập riêng lẽ, ở tổ 1 này đề cao tinh thần phối hợp với nhau, hơn nữa khi phối hợp hành động thì sức mạnh sẽ được tăng lên. Nhưng cô lại chọn cách đánh độc lập và dường như chỉ cần chiến thắng mà quên mất những người đồng đội khác của mình, lần thứ nhất là vào ba năm trước, khi đó tôi đã cảnh cáo cô không được phép tự tiện hành động, nhưng chỉ vì lập công trước đội 3 mà cô đã suýt nữa là hại chết toàn bộ đồng đội của mình. Lần thứ hai chính là cách đây một năm ở khu rừng Thiên An gần biển Vũ Giang, tôi đã nói rằng địa hình của khu rừng phức tạp, phải hết sức cẩn thận và bảo hộ an toàn, nhưng cô lại tự ý hành động mà chưa có hiệu lệnh của chỉ huy chỉ vì tính hiếu thắng của mình, lần đó cô đã hại một chiến sĩ thiệt mạng và mười hai chiến sĩ bị thương, trong số đó còn có người phải tàn phế cả đời, cô quên rồi sao? Khi đó cô đã bị đình chỉ công tác suốt gần hai năm, nhưng vì đã lấy công chuộc tội nên mới được quay lại đại đội gần đây. Cuối cùng… Lần thứ ba chính là cách đấy bốn tháng, cô đã tự ý dẫn theo nhóm bạn của Lục Chi leo thác mà không nắm chắc được tình hình khí tượng, nếu không phải tình cờ có hang động thì một nhóm bảy người không có kinh nghiệm thực chiến lại bỏ mạng thì phải làm sao đây?

Dừng một chút, Uông Mạc lại nói:

- Tôi biết cô có tính cầu tiến trong công việc, nhiệm vụ của quân nhân là bảo vệ đất nước và con người, nhưng đến đồng đội cũng không bảo vệ được thì còn nói gì đến đất nước hay người khác.

- Anh định… Để tôi đi thật sao?

- Ở tổ 3 đa phần đều là hoạt động riêng lẻ mạnh mẽ, tôi nghĩ cô sẽ phù hợp với nơi đó hơn. Chúng ta đã cùng nhau sát cánh nhiều năm, tôi cũng biết cô có suy nghĩ gì… Nhưng mà Lý Ngọc Hồi, hay từ bỏ đi, tập trung vào sự nghiệp của bản thân rồi hãy tính đến những chuyện khác.

Lý Ngọc Hồi lúc này đã không cầm được nước mắt, cô ta nhìn anh, sau đó cũng chỉ cười nhạt, đưa tay lau đi nước mắt trên mặt mình, sau đó lại nói:

- Uông Mạc, anh quá đáng lắm!

Bỏ lại một câu rồi Lý Ngọc Hồi cũng chạy đi, nhưng Uông Mạc không hề hối hận hay có ý định níu kéo.

Chuyện chuyển đơn vị cho Lý Ngọc Hồi một phần là do tính cách và tác phong chiến đấu của cô ta không phù hợp ở lại, thứ hai… Chính là anh không muốn để cô vợ nhỏ ở nhà nghĩ ngợi nhiều.

Mặc dù lần này anh có hơi theo cảm xúc, nhưng với sự quyết định này, anh tin rằng Lý Ngọc Hồi sẽ tìm được người phù hợp với mình hơn

#Yu~
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.