Lúc mà nhóm của Uông Mạc đuổi đến thì bọn cướp cũng đã thành công bắt Doãn Hân Nghiên làm con tin, khi Doãn Vĩ Nghiêm nhìn thấy chị gái rơi vào nguy hiểm liền muốn xông lên tấn công, nhưng cô chỉ đưa mắt nhìn em trai, khiến cho cậu ấy không dám động thủ nữa.
Uông Mạc nhìn cô, sau đó lại nhìn bọn cướp, nói:
- Hồ Ngạn, tôi có thể thả các người đi, nhưng các người không được làm hại đến con tin!
Hồ Ngạn - kẻ cầm đầu của bọn cướp cũng chỉ cười, sau đó còn kề dao sát vào cổ của cô, nếu như đổi lại là con tin khác thì có thể đã la hét ầm ĩ rồi. Nhưng Doãn Hân Nghiên lại rất dửng dưng, khiến cho bọn cướp lẫn nhóm quân nhân đều ngây ngốc.
Cũng không biết tại sao, nhưng Hồ Ngạn có cảm giác bản thân bị sỉ nhục, hắn ta ngay lập tức liền nhìn cô, hung hăng nói:
- Con nhỏ này bị đứt dây thần kinh sợ sao? Không biết la à?
Doãn Hân Nghiên thở dài một tiếng, mấy cái tên tội phạm này đúng là chán thật đó, thời buổi này đã là thời buổi nào rồi còn bắt con tin la hét inh ỏi hả trời. Quê mùa!
Tuy nhiên, để diễn cho "đúng" vai thì Doãn Hân Nghiên cũng giả vờ đưa mắt nhìn Uông Mạc, nói như một cỗ máy không hề có chút cảm xúc.
- Cứu mạng, cứu mạng, cứu mạng, a, đáng sợ quá, cứu mạng.
Bọn cướp: "..."
Nhóm quân nhân: "..."
Không chỉ là "la hét" cứu mạng mà sau khi hét xong
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quan-hon-thien-y-khac-tinh-vao-tim/3593219/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.