Nghe chị gái nói "Không ghét mình" là hai mắt của Doãn Vĩ Nghiêm lập tức sáng lên, còn nhìn cô rất hạnh phúc nữa chứ. Chỉ là Doãn Hân Nghiên không hiểu... Chỉ là không ghét thôi mà? Có cần hạnh phúc tới như vậy không?
Lúc này Chu Băng Thanh ở một bên nhìn hai chị em hòa thuận như thế cũng rất yên tâm, ít nhất thì có vẻ như người bạn này của cô ấy cuối cùng cũng chịu thông suốt rồi.
Đến đây Doãn Hân Nghiên mới nhìn Ngao Thiết, khó hiểu nói:
- Theo tôi biết thì quân nhân dưới lãnh đạo của Đô Đốc là hải quân mà? Tại sao lại lên núi để giả tập?
- Vì không phải biển nào cũng có núi, nhưng một khi có núi thì chắc chắn sẽ có nơi dẫn ra biển. Cho nên dù là hải quân hay bộ quân, kể cả không quân cũng phải rèn luyện như nhau, phòng nhất vạn còn hơn vạn nhất.
Doãn Hân Nghiên nghe vậy cũng chỉ gật đầu rồi thôi, vì ông nội và cha của cô là theo truyền thống bộ binh, nên cô không hiểu quá nhiều về hải quân. Trái lại thì Uông gia lại có cả hải quân lẫn không quân, nên là lúc đầu khi cô bị ép gả qua đó vì mục đích giúp đỡ cha thì cô còn không hiểu... Giữ một hải quân và một bộ quân thì giúp cái gì chứ?
Bây giờ thì hình như cô đã hiểu hơn rồi.
Trong khi mọi người đang ngồi chờ mưa tạnh thì từ phía bên trong hang động cô đã nhìn thấy một ánh sáng yếu ớt đang nhem nhuốm đến, ngay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quan-hon-thien-y-khac-tinh-vao-tim/3593216/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.