Suy nghĩ một lúc thì Doãn Hân Nghiên cũng đã kéo tay của Chu Băng Thanh, sau đó nghiêm túc nói:
- Thanh Thanh, tớ định sẽ quay về Doãn gia, cậu về chung với tớ được không?
- Hả? Nhưng tớ có hẹn rồi, hay là cậu về trước đi, đợi khi nào tớ xong việc tớ sẽ qua đó với cậu, được không?
- Không được, không muốn, tớ muốn cậu về với tớ cơ! Thanh Thanh, tớ chỉ có một mình cậu là bạn thân thôi, lẽ nào cậu định bỏ mặc tớ không quan tâm sao?
Kèm theo sự nài nỉ đó là một gương mặt mếu máo và rơm rớm nước mắt, thử hỏi xem với một cô gái xinh đẹp như Doãn Hân Nghiên thì làm sao có thể từ chối được đây? Chu Băng Thanh cũng chỉ thở dài rồi chấp nhận.
Sau khi nhận được sự đồng ý của Chu Băng Thanh thì Doãn Hân Nghiên mới thở phào nhẹ nhõm, vậy là cô đã có thể cứu giúp người bạn thân duy nhất ra khỏi vũng bùn rồi. Tuy rằng Chu Băng Thanh rất thích đóng phim, cũng thích làm diễn viên nữa, nhưng nếu để cô ấy đi lên bằng scandal thì cô không thích chút nào.
Nghĩ ngợi một lúc, phải rồi, cô có cách để Chu Băng Thanh có thể làm diễn viên rồi!
[...]
Không nhắc đến Doãn gia thì thôi, mỗi lần nhắc đến là cô đều cảm thấy bản thân quá ngu ngốc. Ở đời trước rõ ràng cha và dì đã lựa chọn cho cô một mối hôn sự rất tốt, Uông Mạc tuy rằng lãnh đạm nhưng rất tôn trọng cô, kết hôn gần một năm nhưng anh ấy ở nhà cũng không quá nhiều, thời gian chạm mặt không nhiều nhưng anh ấy chưa từng quên món quà tặng cô vào các ngày lễ, ngày sinh nhật thậm chí là những việc nhỏ nhặt như khi cô cảm thấy không vui.
Đặc biệt chính là tuy rằng hai người không thường xuyên ở cạnh nhau nhưng Uông Mạc tuyệt nhiên chưa hề có ý định ngoại tình, cuộc hôn nhân tưởng chừng là vô nghĩa nhưng anh ấy lại chấp hành cực kỳ tốt luật hôn nhân. So với anh ấy, thì Doãn Hân Nghiên mới là kẻ đáng bị lên án.
Chu Băng Thanh nhìn thấy người bạn của mình cứ đứng chết lặng ở bên ngoài liền nhẹ nhàng chạm vào tay cô, nói:
- Nghiên Nghiên, nếu cậu chưa sẵn sàng thì khoan về cũng được mà. Cậu ở nhà tớ cũng rất tốt còn gì?
- Không phải đâu, chỉ là tớ suy nghĩ vài thứ thôi... Tớ...
Còn chưa để Doãn Hân Nghiên nói hết thì một chiếc xe sang trọng đã dừng lại ở trước cổng Doãn gia, bước xuống là một người phụ nữ rất xinh đẹp, bà ấy vừa nhìn thấy cô đã muốn lao đến ôm cô, nhưng rồi cũng khựng lại, nhỏ giọng nói:
- Hân Nghiên về rồi à, cha và ông nội trông con lắm đấy.
Dừng một chút, người phụ nữ đó lại hốt hoảng nói:
- Trời nắng như vậy mà sao lại không mang theo dù. Người đâu? Mau! Mau che nắng cho Đại tiểu thư đi chứ!
Người phụ nữ này chính là mẹ kế của cô - Văn Lang Hoa, mẹ cô đã rời khỏi cha cô từ khi cô mới lọt lòng, trong một năm cha cô vẫn luôn là gà trống nuôi con, nhưng vì Doãn gia không thể một ngày thiếu nữ chủ nhân, nên đã có người làm mai bà ấy cho cha cô, không lâu sau hai người đã kết hôn, rồi sinh ra Doãn Vĩ Nghiêm.
Ban đầu khi cô bắt đầu hiểu chuyện thì bảo mẫu ở bên cạnh đã tiêm nhiễm vào đầu cô rằng Văn Lang Hoa là kẻ thứ ba, là bà ấy chen chân vào hôn nhân của cha và mẹ, khiến cho họ phải ly hôn. Kể từ đó, cô đã bắt đầu căm ghét người mẹ kế này, lúc nào cô cũng bày ra thái độ ương ngạnh không nghe lời, cho dù bà ấy có thương cô đến mấy thì cô cũng cho rằng nó là sự giả tạo và rất buồn nôn.
Cho đến khi cha cô ép cô gả cho Uông Mạc thì mẹ ruột mới tìm đến, bà ấy đã thì thầm to nhỏ rằng mối hôn sự này đáng lẽ không phải cho cô, mà là cho cháu gái của Văn Lang Hoa, nhưng các đại sư đều nói số mạng của Uông Mạc mệnh yểu, sẽ không sống qua tuổi ba mươi, cho nên Văn Lang Hoa mới đẩy người đàn ông mệnh yểu đó cho cô.
Hơn nữa mẹ ruột còn nói rằng Văn Lang Hoa sợ rằng nếu cô không gả đi thì tài sản phải chia đôi, con trai của bà ấy sẽ chịu thiệt, nên phải gấp rút đuổi cô đi. Vì con gái gả rồi như bát nước hất đi, sau này sẽ không còn ai tranh gia sản với con trai của bà ta nữa.
Hiển nhiên lời của mẹ ruột đáng tin hơn rồi, khi đó Doãn Hân Nghiên đã tin tưởng mẹ ruột và càng lúc càng căm ghét bà ấy và đứa con trai kia hơn.
Mãi cho đến khi chết rồi thì cô mới biết, bà ấy là thật lòng lo lắng cho mình, tài sản của cha để lại cũng chia ra làm hai phần, thậm chí là phần của cô còn nhiều hơn của Doãn Vĩ Nghiêm nữa kìa.
Cô nhìn Văn Lang Hoa đang cười với mình, gương mặt có chút xấu hổ mà đỏ lên, lại cúi mặt xuống, lí nhí nói:
- Ca... Cảm ơn dì.
Văn Lang Hoa ngạc nhiên, Chu Băng Thanh càng ngạc nhiên hơn...
Sau khi ngủ gục ở lớp, Doãn Hân Nghiên đổi tính rồi?
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]