"Ăn cơm thôi!" Ân Thư Kỳ đặt nồi canh gà lên bàn ăn cơm rồi nói tiếp: "Mau, Hề Nhi mau dẫn Dật Trạch qua bên này. Canh gà này hôm nay đã hầm gần cả ngày. Bên trong còn có cả măng tây, mẹ lấy ở nhà thím Vương cách vách, nghe nói vừa ngọt vừa ngon!"
Cố Niệm Hề bị điểm danh, vẻ mặt không phục trừng mắt liếc nhìn mẹ mình một cái
Mà trong lúc Ân Thư Kỳ nói ra câu này, đã có người nào đó nắm lấy tay cô
"Đi thôi, mẹ gọi chúng ta đến ăn cơm!" Thật ra một tiếng "Mẹ" này đối với người khác có thể không tính là cái gì. Nhưng đối với Đàm Dật Trạch mà nói đủ chạm đến chỗ sâu nhất trong lòng hắn
Từ lúc còn nhỏ, mẹ hắn đã qua đời. Sau đó Đàm Kiến Thiên lấy Thư Lạc Tâm, tuy rằng bà ta luôn nở nụ cười với mọi người, nhưng sau lưng lại luôn so sánh con trai mình với Đàm Dật Trạch. Đàm Dật Trạch đối với Thư Lạc Tâm kia nhiều năm vẫn không gọi bà ta là mẹ
Mà điều này cũng làm cho hắn nhanh chóng quên cảm giác gọi mẹ
Hiện tại, mẹ của Cố Niệm Hề đã nhiệt tình tiếp đón hắn, điều này làm cho Đàm Dật Trạch thật sự cảm giác được rất giống với mẹ mình trước kia
Rất ấm áp...
Ấm tới tận trong lòng!
Thật ra, cả buổi chiều Đàm Dật Trạch đều nghiêm chỉnh nhìn cô. Ngay cả cô đi ngủ, hắn cũng muốn phải đi vào xem. Nếu không bị ba của vật nhỏ gọi đi đánh cờ, không chừng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quan-hon-tham-muu-truong-lam-ngot-the-tuc-gian/1872525/chuong-101-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.