🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Cùng lúc đó, ở một bệnh viện khác, có một bác sĩ đem báo cáo đưa tới tay cho một người phụ nữ tóc ngắn xinh đẹp

"Cảm ơn bác sĩ Trương!"

Người phụ nữ vui vẻ nhận lấy báo cáo, sau đó chậm rãi mở ra

"Kiểm tra này là tôi tự mình làm, cam đoan kết quả đúng một trăm phần trăm!" Trong lúc đưa cho Hoắc Tư Vũ báo cáo kết quả kia, nữ bác sĩ mặc áo dài trắng còn không quên nói một câu như vậy

"Tốt lắm, làm phiền bác sĩ Trương rồi!" Nói xong lời này, người phụ nữ tóc ngắn mang theo báo cáo rời khỏi bệnh viện. Nhưng mà cô dường như có chút sốt ruột, không đợi đến lúc bước ra khỏi cửa, đã mở báo cáo kia ra

Về phần số liệu trong đó thật ra cô không hiểu cho lắm. Theo báo cáo nhìn thấy một tên hóa học

Thừa dịp không có ai, cô liền ngồi xuống băng ghế dài trong bệnh viện, lấy ra điện thoại di động tra cứu tên nguyên tố hóa học đó

Khi nhìn thấy ý nghĩa của tên hóa học đó, cô cảm thấy máu huyết trong người đều sôi trào

Chết tiệt, không nghĩ tới Thư Lạc Tâm lại ngoan độc như vậy! Thế nhưng còn muốn hủy đi đứa nhỏ trong bụng cô!

Nếu không phải Hoắc Tư Vũ sớm nhận ra được bộ mặt của bà ta, đem sữa uống vào phun hết ra, còn nghiêm chỉnh lấy cốc sữa của Thư Lạc Tâm đến bệnh viện kiểm tra, cô kia hiện tại chỉ sợ đã sớm chết trong tay Thư Lạc Tâm

Càng nghĩ, Hoắc Tư Vũ càng cảm thấy khó thở

Hung hăng nắm chặt tờ báo cáo này, Hoắc Tư vũ đáy mắt vụt qua âm lãnh

Hay cho Thư Lạc Tâm, cũng dám chơi xấu cô! Đem chủ ý đánh trên người đứa nhỏ của cô, vậy đừng trách cô không khách khí!

Hoắc Tư Vũ đi đến Đàm gia, vừa lúc thời điểm ăn cơm trưa

Tiến vào bên trong, nhìn thấy mọi người đều ở nhà

Như vậy cũng tốt, một lúc giải quyết cho xong, đỡ phải phiền toái nhiều lần

Nghĩ vậy, Hoắc Tư Vũ mau chóng bước vào

"Yêu yêu yêu, nhìn xem ai đây? Sao có thể tùy tiện tiến vào cửa lớn Đàm gia? Đừng tưởng rằng, cửa lớn Đàm gia là nơi người khác có thể tùy tiện bước vào!"

Thư Lạc Tâm tầm mắt có chút vô tình nhìn đến trên bụng của Hoắc Tư Vũ. Giọng nói châm chọc

Nghĩ đến lúc mới vừa, Hoắc Tư Vũ đã đem sữa uống xuống, Thư Lạc Tâm an tâm không ít

Nói vậy, hiện tại nghiệt chủng trong bụng Hoắc Tư Vũ, cũng sắp sớm rời đi

Đó cũng là nguyên nhân, Thư Lạc Tâm hiện tại lớn mật như vậy

Bởi vì trong bụng Hoắc Tư Vũ sớm sẽ không còn đứa nhỏ, cô ta và Đàm Dật Nam đương nhiên sẽ ly hôn. Tiếp theo cũng không còn thứ gì có thể ngăn cản bọn họ

"Con dâu, sao lại nói chuyện như vậy!" Ông nội Đàm nhìn Thư Lạc Tâm có chút bất mãn

"Ba, con chỉ không hy vọng có người phá hủy bữa cơm của chúng ta mà thôi!" Thư Lạc Tâm lại tiếp tục khiêu khích

"Như thế nào lại nói như vậy? Tốt xấu gì Tư Vũ hiện tại cũng mang thai đứa nhỏ của Tiểu Nam!" Đàm Kiến Thiên hợp thời nói một câu như vậy

Mà Thư Lạc Tâm nghe được lời này của Đàm Kiến Thiên, lại giống như nghe được chuyện cười nhất thiên hạ: "Ha hả, mang thai đứa nhỏ của Tiểu Nam chúng ta?"

"Lạc Tâm, bà đang cười cái gì vậy?" Tiếng cười của Thư Lạc Tâm làm cho không khí Đàm gia trở lên âm trầm. Đàm Kiến Thiên không khỏi nhíu mi

"Mẹ, ba nói lời này cũng không sai. Con hiện tại đang mang thai đứa nhỏ của Nam, làm sao mẹ có thể nói như vậy?" Nhìn Thư Lạc Tâm kiêu ngạo như vậy, đôi mắt đẹp của Hoắc Tư Vũ chợt lóe âm lãnh

Như thế nào?

Hiện tại nghĩ Hoắc Tư Vũ tôi sinh non, nên mới hung hăng ngang ngược như vậy sao?

Nghĩ đến đây, cô nghĩ Hoắc Tư Vũ chắc chắn nghĩ cô không tìm ra chứng cứ chứng minh bà ta hạ độc, cho nên hiện tại bà ta mới có thể không lo nghĩ hay sao?

Nếu như Thư Lạc Tâm nghĩ muốn chơi, Hoắc Tư Vũ cô đương nhiên sẽ phụng bồi

Nhìn vẻ mặt tươi cười âm độc của Thư Lạc Tâm, Hoắc Tư Vũ liền đến phía bàn ăn, đẩy ghế ngồi xuống bên cạnh chỗ Đàm Dật Nam

"Hoắc Tư Vũ, cô đứng lên cho tôi. Cố có tư cách gì ngồi ở vị trí này?" Đàm Dật Nam thấy Hoắc Tư Vũ ngồi xuống chỗ mình, tròng mắt rõ ràng lộ ra tia kinh ngạc. Thư Lạc Tâm sao lại không biết điều này

Thật ra, từ lúc Đàm Dật Nam đưa Hoắc Tư Vũ tới bệnh viện kiểm tra, Thư Lạc Tâm nhận ra thái độ của Đàm Dật Nam đối với Hoắc Tư Vũ có chút biến hóa. Bà thật vất vả mới có thể tiến hành đến bước này, há có thể để cho người phụ nữ không biết xấu hổ kia phá hỏng?

"Mẹ, con tại sao không có tư cách ngồi chỗ này? Tốt xấu gì Hoắc Tư Vũ con cũng được Nam cưới hỏi đàng hoàng, trong bụng con còn mang cốt nhục của Nam, mẹ nói con có tư cách ngồi ở chỗ này hay không?" Nói lời này, Hoắc Tư Vũ còn không quên xoa bụng của chính mình

Thật ra, ngay từ đầu lưu lại đứa nhỏ này, Hoắc Tư Vũ đã sớm coi nó là bậc thang để cô bám lấy. Nhưng dần dần, dường như Hoắc Tư Vũ cũng có tình cảm với đứa nhỏ này. Có đôi khi, cô sẽ như hiện tại, ngây ngốc một chỗ xoa bụng. Khóe miệng mang theo tình cảm mẹ con

Cũng không biết sao Hoắc Tư Vũ biểu hiện như vậy. Lại giống như một màn kịch trong mắt Thư Lạc Tâm

Giờ phút này, Thư Lạc Tâm đột nhiên buông xuống bát đũa, hướng chỗ Hoắc Tư Vũ đi đến

Thừa dịp Hoắc Tư Vũ còn chưa có phản ứng, bà liền nắm lấy cánh tay của cô

"Mẹ, me làm gì vậy?" Đối mặt với hành động vô lễ như vậy của Thư Lạc Tâm, Hoắc Tư Vũ cũng cảm thấy không tức giận

Cô vẫn cười như trước nhìn Thư Lạc Tâm

Cười như vậy, lọt vào trong mắt Thư Lạc Tâm lại là một hồi châm chọc!

Đặc biệt giờ phút này Hoắc Tư Vũ dùng ánh mắt sắc bén nhìn Thư Lạc Tâm

Giống như, Hoắc Tư Vũ cô đã sớm bắt được điểm yếu của bà ta, đang nhìn Thư Lạc Tâm từng bước, từng bước mà chìm xuống

Nhưng việc đã đến mức này, Thư Lạc Tâm cũng không có đường lui

Bà giương cao khóe môi, tâm cao khí ngạo nói:

"Tôi làm cái gì, chính cô không phải rõ ràng rồi sao? Nên không phải cô giả có đứa nhỏ đã thành nghiện rồi chứ?"

Lời này vừa nói ra, ngay cả Đàm Dật Nam cũng có chút khiếp sợ

Tầm mắt của hắn, lần thứ hai dừng trên bụng Hoắc Tư Vũ, như muốn tìm ra manh mối

Mà nói Đàm Kiến Thiên cùng ông nội Đàm tựa hồ cũng đang nghĩ ngợi gì đó, giờ phút này mi mắt hai người nhíu lại, nhìn chằm chằm Hoắc Tư Vũ

Nhưng, mặc dù là như vậy, Hoắc Tư Vũ cũng không chịu thua bất cứ người nào

Đột nhiên, cô hung hăng đẩy tay Thư Lạc Tâm ra

Từ nhỏ, cô chính là đứa bé nghịch ngợm, đánh nhau mắng chửi người, trộm đồ vật này nọ, cô một phân cũng không kém

Thư Lạc Tâm là một người sống sung sướng từ bé, sao có thể đánh đồng cùng với cô?

Hoắc Tư Vũ dễ dàng thoát khỏi tay Thư Lạc Tâm, thậm chí trên da thịt được bảo dưỡng tốt của bà ta cũng xuất hiện vết hằn đỏ, dường như vô cùng đau

"Chết tiệt, cô dám đối với tôi như vậy!" Thư Lạc Tâm chưa bao giờ chịu ức hiếp như thế, lập tức hướng Hoắc Tư Vũ ồn ào

"Mẹ, đây là có qua có lại mới toại lòng nhau. Mẹ đối xử với con như thế nào, con chỉ đáp lại mẹ như thế mà thôi" Thấy Thư Lạc Tâm kinh ngạc, Hoắc Tư Vũ mím môi cười

"Cái gì tôi đối với cô? Hoắc Tư Vũ thu hồi bộ dáng giả mù sa mưa của cô đi. Đừng cho là tôi không biết, cô lại ôm bụng đến lừa dối Đàm gia!"

Thư Lạc Tâm nhìn thấy Hoắc Tư Vũ cười như vậy, thật sự rất muốn đi đến hung hăng tặng cô ta một bạt tai. Nhưng ngại ở đây có ông nội Đàm cùng Đàm Kiến Thiên nên bà cũng đành kiềm chế lại

"Mẹ? Mẹ làm sao biết được trong bụng con không có cái gì? Vẫn là nói, cốc sữa kia thật sự có thuốc, lại mẹ tự tay bỏ vào sao? Cho nên, mẹ mới có thể rõ ràng như vậy?"

Nhìn Thư Lạc Tâm giương nanh múa vuốt, Hoắc Tư Vũ tiếp tục mím môi cười. Tiện đà khi cô nói ra lời này, nhìn thấy được trong mắt bà ta có tia khiếp sợ, theo trên đó là sự kinh ngạc của ông nội Đàm và Đàm Kiến Thiên

Bọn họ như thế nào cũng thật không ngờ, người phụ nữ nửa đời sống chung dưới một mái hiên với mình, lại ngoan độc như vậy

Chẳng qua, như vậy cũng tốt

Một lần xé bỏ bộ mặt giả dối của người phụ nữ này, sau này cô đỡ đau đầu

"Cô... Cô nói hưu nói vượn gì đó? Tôi làm sao biết được cô đang làm cái gì, chẳng qua tôi chỉ tùy việc mà xét mà thôi" Nghe được lời nói của Hoắc Tư Vũ, Thư Lạc Tâm có chút kích động

Sẽ không phải, cô thật sự biết cốc sữa kia có độc chứ?

Này cũng không tốt!

Nhưng mà cho dù cô ta biết thì thế nào, Thư Lạc Tâm bà không tin, Hoắc Tư Vũ có thể tìm ra chứng cớ, chứng minh cốc sữa kia là do bà bỏ thuốc vào

"Cô đừng tưởng rằng, việc cô không có đứa nhỏ có thể đem đổ lên đầu của tôi, đừng tiếp tục đứng ở chỗ này lừa gạt Đàm gia chúng tôi!"

Cưỡng chế kích động trong lòng, Thư Lạc Tâm thầm nghĩ bà phải biểu hiện tự nhiên hơn một chút

Nhưng mắt thấy Hoắc Tư Vũ lấy từ trong túi ra một số văn kiện, sau đó để lên bàn ăn cơm. Còn tiện đà lấy ra cốc sữa ngày đó ở quán cà phê, Thư Lạc Tâm có chút kinh ngạc

Sao lại thế này?

Ngày đó Hoắc Tư Vũ không phải rõ ràng đã rời đi trước bà sao?

Cốc sữa kia, sao có thể ở trong tay cô ta?

Tuy rằng, sữa này đã trải qua nhiều ngày, màu sắc thay đổi không ít. Nhưng cũng làm cho Thư Lạc Tâm cảm thấy bất an

"Đây là cái gì?"

Thấy Hoắc Tư Vũ lấy ra mấy thứ này, ông nội Đàm cũng có chút kinh ngạc

Đàm Kiến Thiên cũng thuận tiện cầm tờ giấy kia lên, cùng ông nội Đàm xem xét một phen

"Ba, ông nội. Báo cáo này có tên hóa học. Nếu như hai người lên internet tìm kiếm, có thể biết được đây chính là thứ tất yếu trong thuốc sinh non. Nhưng mẹ dường như cũng tốn rất nhiều phí, nghe nói thứ này chế ra rất khó, không dễ dàng mua được. Công dụng một khi uống vào, dù chỉ một ít liền đủ để cho một đứa nhỏ chết non trong bụng mẹ!"

Nói lời này, trong mắt Hoắc Tư Vũ không che được hàn ý. Trừng mắt nhìn Thư Lạc Tâm, giống như hận không thể đem bà ta giết chết

Nếu không phải ngày đó Hoắc Tư Vũ cô thông mình, đi khỏi quán cà phê không quên súc miệng, chỉ sợ đứa nhỏ đã sớm không còn!

"Cái gì? Lạc Tâm, thứ này thật sự do bà làm sao?" Nghe được lời nói của Hoắc Tư Vũ, Đàm Kiến Thiên cũng kinh ngạc nhìn về phía Thư Lạc Tâm

"Mẹ, cô ta nói hắn không phải là sự thật sao!" Đàm Dật Nam cũng mở miệng. Trong mắt của hắn ẩn chứa tia ảm đạm

Bởi vì, Đàm Dật Nam không quên, lần trước Thư Lạc Tâm có ở trong phòng làm việc của hắn nói vài chuyện

Thời điểm đó, Thư Lạc Tâm nói việc này cứ giao cho bà!

Sẽ không phải, đây là biện pháp của bà chứ...

"Không, đây không phải sự thật. Mọi người đừng tin, cô ta nói bậy!" Mặc dù tới giờ phút này, Thư Lạc Tâm vẫn không quên phủ nhận

Bởi vì bà có thể đoán được, nếu như bà thừa nhận, thì hình tượng của bà trong mắt Đàm Kiến Thiên không phải sụp đổ hết sao?

Mà Hoắc Tư Vũ cũng sớm dự liệu được, Thư Lạc Tâm sẽ không thừa nhận ngay lập tức

Cô cũng không tức giận, chỉ chậm rãi lấy ra một vật nữa trong túi xách bỏ lên bà ăn cơm

"Tôi có nói bậy hay không, các người cứ xem camera theo dõi ở quán cà phê đó là biết, không phải sao?"

Khi Hoắc Tư Vũ cô nói ra điều này, cô có thể nhìn thấy sự bất an trong Thư Lạc Tâm

"Không..."

Hoắc Tư Vũ làm sao có thể có camera theo dõi?

Không có khả năng, đúng hay không?

"Đã quên nói cho mẹ, quản lý ở quán cà phê kia chính là bạn tốt của con. Con chỉ cần nói với cô ấy biết, một đoạn băng ghi hình bé nhỏ kia, chắc chắn không là vấn đề gì. Cho nên đối với việc này, mẹ không cần kinh ngạc!" Nói đến đây, Hoắc Tư Vũ dường như nhớ ra điều gì đó, lại tiếp tục mở miệng: "Đúng rồi, ông nội, ba. thật ra đứa nhỏ trong bụng con vẫn tốt. Bởi vì lúc mẹ cho con uống cốc sữa kia, con đã nhanh chóng phun ra, sau đó súc miệng khẩn cấp. Nếu hai người không tin, có thể nói Nam đưa con đến bệnh viện kiểm tra một lần nữa!"

"Chết tiệt, cô sớm đã biết đúng không! Cô đã biết, tại sao còn uống chỗ sữa kia?"

Nghe Hoắc Tư Vũ nói lời này, giờ phút này Thư Lạc Tâm mới hiểu ra được cái gì đó

Chính là bà không biết, thời điểm nói ra lời này, ba người ông nội Đàm, Đàm Kiến Thiên cùng Đàm Dật Nam gương mặt đều xám xịt như tro

"Mẹ, nếu như con lúc đó không uống sữa, chỉ sợ cũng không nhìn thấy một màn diễn tuyệt luân thế này! Được rồi, nói cũng đã nói xong, con đi trước. Lần khác rảnh rỗi con lại đến!" Nói xong, Hoắc Tư Vũ quả thực rời đi

Mà Thư lạc Tâm xoay người, giờ phút này bị ba ánh mắt phía sau nhìn chằm chằm mình...

____

Mấy ngày sau, Đàm Dật Trạch xuống máy bay, liền khẩn cấp trở về nhà

Suốt bốn ngày, hắn không nhìn thấy vật nhỏ, nghe được giọng nói của cô. Hắn cảm giác, mình như cá thiếu nước, sắp không hô hấp được

Thật ra, hắn cũng không phải không gọi điện cho Cố Niệm Hề

Nhưng kỳ quái chính là, điện thoại của cô thường trong trạng thái không liên lạc được

Sẽ không phải là vật nhỏ tức giận với hắn chứ?

Vừa nghĩ tới mấy ngày hôm trước, trên giường lớn của hai người cô cố tình xếp cánh hoa, Đàm Dật Trạch đột nhiên cảm thấy hối hận

Hắn không nên đối xử với vật nhỏ như vậy!

Hôn nhân của bọn họ, ngay từ đầu chính là hắn ép cô!

Cho dù vật nhỏ không có vướng bận gì với hắn, nhưng còn Đàm Dật Trạch hắn thì sao?

Tim của hắn, cũng không phải sớm bị vật nhỏ đoạt đi rồi sao?

Cứ như vậy, hắn làm sao còn làm như thế?

Nghĩ vậy Đàm Dật Trạch lại nhấn ga nhanh hơn, làm cho xe hung hăng hướng tới ngôi nhà nhỏ của hắn

"Vật nhỏ, anh đã trở về!"

Đẩy cửa, Đàm Dật Trạch còn chưa kịp bỏ hành lý xuống, liền nhanh chóng đi hết một vòng quanh nhà

Nhưng kỳ quái, hiện tại chính là thời điểm cơm chiều, vật nhỏ lại không có ở nhà

"Uy? Ông nội, Hề Hề có ở bên đó hay không?"

Nhìn ngôi nhà rỗng tuếch, Đàm Dật Trạch liền gọi về Đàm gia

"Không có, sao Hề Hề không ở nhà sao? Hai cháu có phải xảy ra chuyện gì hay không?" Ông nội Đàm dường như cũng đoán ra được ý tứ gì đó

"Không có, ông nội cháu cúp máy đây!" Không đợi ông nội Đàm nói cái gì, Đàm Dật Trạch kiên quyết buông di động xuống

Cố Niệm Hề không ở Đàm gia, cũng không ở nhà, kia có thể hay không ở...

Trong đầu Đàm Dật Trạch lúc này hiện ra một cái tên___ Sở Đông Ly!

Người đàn ông mang kính mắt chết tiệt, thừa dịp hắn không ở nhà, lừa gạt lão bà của Đàm Dật Trạch hắn rời đi!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.