Đêm ba mươi, Diêm Linh cũng tranh thủ trở về nhà, dù tết âm lịch mỗi năm có bận rộn đến đâu thì Diêm Linh đều sẽ tạm gác hết tất cả công việc sang một bên để quay trở về đón năm mới với bố Diêm, Diêm Kiều Quân và Diêm Tử Ký đều cảm thấy rất áy náy vì chuyện này. 
Tư Dao ngồi ôm gối xem ti vi, chẳng chút lo âu mà ngồi ăn hạt dẻ ngào đường, Diêm Kiều Quân thì ngồi xổm trước cửa đẩy xích đu cho bố Diêm, trong căn nhà tràn ngập dư vị ấm áp, bầu không khí hài hòa sung túc hơn hẳn. 
"Tư Dao." Diêm Kiều Quân giấu cờ-lê trong tay áo, anh ấy nhìn về phía Tư Dao, thầm giật dây cô: "Lát nữa hai đứa đi ra ngoài vườn đốt pháo đi." 
"Em dám đưa cô ấy đi quậy lung tung, anh sẽ đánh nhừ tử em đấy." Diêm Tử Ký ôm lấy áo lông đi xuống lầu, tắt ti vi rồi đưa chai hồ cho Tư Dao: "Đừng xem ti vi nữa, dán câu đối với anh đi." 
Tư Dao ném gối ôm trong tay xuống, vui vẻ đi sang chỗ Diêm Tử Ký, còn Diêm Kiều Quân thì xoa mặt thở than: "Em có quậy gì đâu nào, lúc nhỏ bố còn dạy chúng ta đốt pháo rồi ném vào trong chăn nữa mà." 
"Nhưng người bị đòn là em." Diêm Tử Ký cầm áo lông mặc vào cho Tư Dao: "Bên ngoài lạnh lắm, em mặc vào đi kẻo bị đông lạnh bây giờ." 
"Giờ em vẫn còn nhớ hết đấy nhé, trận bị đòn đấy là em bị đánh oan." Diêm Kiều Quân ném cây cờ lê đi, nóng nảy cãi nhau 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quan-hon-nich-sung/1207994/chuong-59.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.