Chương trước
Chương sau

Editor: Bánh Tai Heo
Tư Dao nửa tỉnh nửa mê tỉnh dậy, đã thấy bên ngoài tờ mờ sáng, nương theo cửa sổ nhìn thấy được ánh mặt trời dìu dịu soi vào phòng. Tư Dao dụi mắt động đậy thân thể, một cơn đau từ eo và lưng truyền tới, nơi tư mật cũng ẩn ẩn đau.
Ngẩng đầu nhìn lên nóc nhà, đầu óc Tư Dao dần dần thanh tỉnh, nhớ lại cảnh triền miên đêm qua, lại cảm thấy những chỗ kia càng đau hơn. Ở lúc Diêm Tử Ký tiến vào, cô đau đến muốn khóc, còn sau đó thì sao cô cũng không nhớ rõ?
Cái loại cảm giác này rất kỳ quái, như là bị chìm vào đáy biển, nương theo cơn sóng biển dập dềnh, lâng lâng bay bổng như rơi vào biển mây.
Tối hôm qua cô cùng Diêm Tử Ký hai người muốn bao nhiêu kỳ quái liền có bấy nhiêu kỳ quái, Tư Dao thẫn thờ che mặt, cảm giác mặt nóng như bị lửa thiêu, thật muốn đào một cái hố trốn vào.
Diêm Tử Ký đẩy cửa bước vào, Tư Dao vừa nhìn thấy Diêm Tử Ký, nhanh chóng trốn tọt vào ổ chăn. Diêm Tử Ký hơi ngẩn ra, nhìn cô rồi cười ra tiếng.
Đến gần mép giường ngồi xuống, Diêm Tử Ký thử xốc chăn, lại bị Tư Dao túm chặt chăn không buông. "Thẹn thùng?" Diêm Tử Ký ôm cả người Tư Dao đang cuộn trong chăn cười nói.
Tư Dao nghẹn họng làm con chuột chũi, Diêm Tử Ký cười vỗ vỗ cô "Đều là vợ chồng, không có gì phải thẹn thùng cả."
Không nghe được tiếng Tư Dao trả lời, Diêm Tử Ký liền bế hẳn cô lên, Diêm Vương cười đến dạt dào sắc xuân "Hôm qua em đều đã thấy cả rồi, giờ mới biết ngượng sao?"
Tư Dao hơi nhúc nhích, sau đó vùng vẫy thò đầu ra, mặt đỏ bừng thở phì phò. Thiếu chút nữa đã bị nghẹn chết.
Tư Dao bọc chăn bị Diêm Tử Ký ôm vào lòng, nhìn như cục bột nếp mới ra lò, phồng má lên tức giận trừng Diêm Tử Ký.
Diêm Tử Ký hôn chụt vào miệng Tư Dao, thấy mình bị đánh lén, Tư Dao duỗi móng cào một đường, chăn rớt xuống bả vai, lộ ra dấu vết điên cuồng tối qua trên làn da trắng nõn, khiến ánh mắt Diêm Tử Ký chợt tối lại.
Tư Dao cào ra một vết đỏ trên mặt Diêm Tử Ký trên, người bị cào không động đậy, còn người cào người ta là Tư Dao lại cảm thấy hơi ngớ ra, cô không nghĩ là Diêm Tử Ký lại không né.
Không chờ Tư Dao lên tiếng, Diêm Tử Ký trực tiếp đem cô áp đảo dưới thân, hiện tại trong măt Tư Dao, Diêm Tử Ký như một con thú hoang đang săn mồi, nếu có thể đọc sách nhiều một chút, Tư Dao có lẽ sẽ biết cái gì gọi là hóc-môn giống đực.
Tư Dao bị hôn tới xay xẩm mặt mày, Diêm Tử Ký nhìn xương quai xanh của cô chỗ xanh chỗ tím, thở dài rồi giúp cô phủ chăn lên. Nếu không phải sợ cô bị đau, thì Diêm Tử Ký thật sự rất muốn ăn cô thêm phát nữa.
"Em đói bụng không?" Diêm Tử Ký xoa mắt cho Tư Dao hỏi.
Tư Dao choàng tay lên cổ Diêm Tử Ký, lười biếng rầm rì "Đói, muốn ăn đùi gà, vịt nướng."
"Còn muốn ăn gì nữa không?" Diêm Tử Ký cười vô cùng dịu dàng tiếp tục dò hỏi.
Diêm Tử Ký ôn nhu quỷ dị làm Tư Dao thanh tỉnh, nghi ngờ nhìn anh nửa ngày, thử nói "Ăn cua, cá, tôm hấp."
Diêm Tử Ký vẫn cười ôn nhu, Tư Dao buông lỏng cảnh giác, càng nói càng vui vẻ "Còn muốn bánh kem với cả kem lạnh, thạch trái cây, kẹo, khoai lát chiên."
Nghe Tư Dao yêu cầu thực đơn, Diêm Tử Ký cười vò đầu cô, sau đó đột ngột âm trầm "Mấy cái đó đều không có đâu, chỉ có thể ăn cháo trắng với dưa muối và bánh bao thôi."
Tư Dao té ngang, vừa tức tối vừa buồn bã lên án Diêm Tử Ký "Anh khi dễ em."
"Ban nãy yêu cầu mấy món đó đến mức quen thuộc luôn nhỉ?" Diêm Tử Ký nhéo Tư Dao hừ hừ. "Bình thường em đều ăn mấy loại thực phẩm rác rưởi đó phải không?"
"Diễn thôi!" Tư Dao bị khi dễ bặm miệng muốn khóc, chỉ vào Diêm Tử Ký nói "Tất cả đều là diễn."
"Anh dặn Tào Nguyên Huy giám sát em ăn nhiều rau dưa, ít ăn đồ vặt, vậy mà em lại dám len lén ăn sau lưng anh." Diêm Tử Ký vuốt cánh tay Tư Dao khiển trách "Em nhìn xem, đều gầy đến còn mỗi xương sườn."
"Chỗ nào gầy còn xương sườn, xương sườn có bánh bao thịt sao?" Tư Dao chỉ vào ngực mình cãi lại.
Đôi mắt lia tới bộ ngực mượt mà của Tư Dao, mũi Diêm Tử Ký nóng lên, lời sắp tới đều bị trôi theo tiếng nuốt nước miếng. Tư Dao nghiêng đầu rất đắc ý "Xương sườn cũng làm gì có mông chứ."
Nghe qua giáo huấn về xương sườn của Tư Dao, Diêm Tử Ký trầm mặc, Tư Dao sờ bụng làm nũng "Tử Ký, em thật đói đó, em muốn ăn thịt viên Tứ Hỷ."
Món thịt viên Tứ Hỷ.
Tư Dao mà làm nũng thì anh bó tay không đối phó được, Diêm Tử Ký đứng dậy thở dài "Ăn chút cháo trắng với dưa muối trước đi, thịt viên Tứ Hỷ tối anh sẽ làm cho em."
Tư Dao rất muốn nháo nhào đòi tuyệt thực, nhưng cái bụng phản chủ lại không cho cô mặt mũi, chỉ có thể mất mặt nhận mệnh. "Vậy em sẽ ăn bánh bao thịt heo với bánh bao thịt bog, không ăn cháo trắng dưa muối đâu."
"Được." Diêm Tử Ký chịu thua cười lớn.
Làm xong bữa sáng, Diêm Tử Ký hầu hạ Tư Dao rời giường, Tư Dao vừa gặm bánh bao vừa giận lẫy, Diêm Tử Ký dịu dàng nhìn Tư Dao hỏi "Có còn khó chịu không?"
"Vẫn đau." Tư Dao ồn ào. "Em đã kêu đừng rồi, nhưng anh vẫn không vâng lời."
Diêm Tử Ký có chút xấu hổ dời tầm mắt, đẩy bát cháo cho Tư Dao, lặng lẽ nói sang chuyện khác "Thời gian sắp tới, chúng ta sẽ bàn chuyện tổ chức hôn lễ."
"Em đều nghe anh a." Tư Dao tùy ý trả lời.
Diêm Tử Ký cũng không có ý tưởng gì, anh thuộc dạng tuỳ tiện thế nào cũng được cả, nhưng Diêm Kiều Quân nói không sai, anh không thể để Tư Dao chịu thiệt "Địa điểm tổ chức và phong cách hôn lễ, em thích như thế nào?"
"Em chưa kết hôn bao giờ mà, làm gì có kinh nghiệm." Tư Dao vô tội giơ hai tay.
Diêm Tử Ký khóe miệng run rẩy, thiếu chút nữa bóp gãy chiếc đũa, vậy anh có kinh nghiệm à? Anh cũng là lần đầu tiên kết hôn a!
"Nếu hôn lễ tổ chức ở căn cứ Liệp Báo, em thấy được không?" Diêm Tử Ký thử hỏi.
"Được a." Tư Dao không có do dự liền đồng ý.
Diêm Tử Ký không hiểu lãng mạn, Tư Dao cũng không có đòi hỏi gì, anh chỉ có thể tham khảo ý kiến Quách Hách. Lúc trước hôn lễ của Quách Hách tổ chức ở căn cứ, anh cảm giác cũng rất gì và này nọ.
"Hôn lễ của chúng ta liền làm cuối năm nay đi, mọi việc cứ giao cho anh." Bàn xong việc hôn lễ, Diêm Tử Ký cảm giác nhẹ nhõm đi nhiều.
Tư Dao húp cháo mơ màng không rõ gật đầu, Diêm Tử Ký cảm giác như anh đang chăm một đứa trẻ. "Sáng mai anh phải về quân doanh rồi, tối nay Tào Nguyên Huy cũng sẽ trở về, em cần phải nghe lời cậu ấy, đừng thấy anh đi rồi thì lại lộn xộn."
"Em lộn xộn khi nào đâu." Tư Dao không phục.
"Thân phận của em rất đặc thù, nếu bị bại lộ sẽ bị bắt đi." Diêm Tử Ký hù mặt dọa cô.
"Em sẽ không làm gì quá đáng." Tư Dao trợn tròn đôi mắt, cô còn chưa lấy đạn pháo ra oanh tạc mà. "Nhưng em phải tự bảo vệ mình, cứ cho em là người ngoài hành tinh nhập cư trái phép, nhưng em cũng không thể để mọi người khi dễ mình a."
Nghe Tư Dao nguỵ biện, Diêm Tử Ký cười nói "Ai dám khi dễ em hả?"
"Chính là anh đó, bảo bảo đói, anh không cho bảo bảo ăn cơm."
Nhìn Tư Dao bày ra dáng vẻ đau khổ, Diêm Tử Ký nhớ tới hiện tại hai người đã là vợ chồng. Lời nói liền bớt cứng nhắc hơn, vui đùa nói "Bảo bối ngoan, lão công yêu em nhất."
Độnh tác ăn cháo của Tư Dao chợt đình trệ, trừng mắt sửng sốt nửa ngày, mặt chậm rãi đỏ lên. Diêm Tử Ký thực ngoài ý muốn, trước kia đều là nói qua điện thoại, không nghĩ tới phản ứng của Tư Dao lại đáng yêu như thế.
"Lát nữa anh sẽ đi gặp chị, em muốn đi với anh không?" Diêm Tử Ký hỏi.
Nghĩ đến Diêm Linh mặt lạnh lùng, Tư Dao không có hứng thú lắc đầu "Không muốn."
"Vậy ở nhà chờ anh, anh sẽ mua đồ ăn ngon đem về." Diêm Tử Ký theo thói quen dỗ Tư Dao.
"Bánh kem nhé!" Tư Dao hoan hô.
"Được." Diêm Tử Ký cười cưng chiều.
Ăn cơm xong, Diêm Tử Ký liền đi ra ngoài, Tư Dao trông nhà một mình, đá bay dép lê sung sướng chạy vào phòng, mò mẫm đồ ăn vặt muốn ăn vụng, lúc sáng Diêm Tử Ký mới vừa sửa sang lại phòng, đã nhanh chóng bị cô lăn tới lui thành một đống hỗn độn.
Diêm Tử Ký nói đến giữa trưa sẽ về, nhưng Tư Dao chờ chờ lại không thấy Diêm Tử Ký, mà lại thấy người giao cơm hộp. Diêm Tử Ký gửi tin nhắn cho cô, nói anh vẫn đang cùng Diêm Linh nói chuyện, bảo cô ăn cơm hộp trước.
Có lẽ sợ Tư Dao nổi giận, nên Diêm Tử Ký mua thêm pizza và bánh kem để dụ cô, Tư Dao vốn đang còn bực bội lập tức vui hẳn, ôm pizza và bánh kem vui sướng ăn cơm.
Diêm Tử Ký cùng Diêm Linh nói chuyện xong thì cũng đã gần tối, mới vừa vào nhà, Diêm Tử Ký nhìn sàn nhà đầy hỗn độn, cảm giác đang mệt mỏi cũng bị đánh bay, anh vừa bực mình vừa buồn cười.
Tìm hết nhà cũng chưa thấy Tư Dao, Diêm Tử Ký như nghĩ đến cái gì, anh bước vào phòng Tư Dao, trèo qua cửa sổ rồi bò lên nóc nhà, quả nhiên nhìn thấy Tư Dao đang ngủ.
Diêm Tử Ký ngồi xuống cạnh Tư Dao, cởi áo khoác phủ lên ngưởi cô, Tư Dao mở to mắt, xoa mắt còn buồn ngủ nhìn Diêm Tử Ký "Anh về rồi à."
"Sao lại ngủ ở đây, lỡ bị cảm thì phải làm sao bây giờ?" Diêm Tử Ký đỡ Tư Dao ngồi dậy.
"Em tính lên nóc nhà ngồi chơi cho tiêu đồ ăn, mơ mơ màng màng sao tự dưng lại ngủ." Tư Dao lười biếng duỗi eo, sà vào ngực Diêm Tử Ký cọ cọ. "Em cũng mới ngủ có một tí."
"Muốn ngủ thì về phòng ngủ, em không sợ nằm mơ lăn xuống lầu ngã chết a." Diêm Tử Ký cường điệu khiến sự tình nghiêm trọng hơn.
"Em biết rồi." Tư Dao làm nũng đánh trống lảng "Hai người nói chuyện gì đó?"
Nghĩ đến chuyện vừa nói với Diêm Linh, Diêm Tử Ký cười cười "Không có việc gì, đều là việc trong nhà thôi, đã giải quyết xong hết rồi."
Tư Dao nhìn sự mệt mỏi giữa hai cặp chân mày của Diêm Tử Ký, chớp chớp mắt ngẫm lại "Tử Ký, chúng ta đi chơi đi."
Không chờ Diêm Tử Ký suy nghĩ, Tư Dao từ không gian lấy ra một chiếc xe bay màu đen tuyền. Nhìn thứ trước mắt, hiển nhiên không phải là sản phầm khoa học kỹ thuật của địa cầu, Diêm Tử Ký tức khắc hoảng cả hồn "Mau cất ngay."
"Lên nào." Tư Dao dẫn đầu làm gương bước vào xe bay, ánh mắt chờ mong chìa tay về hướng Diêm Tử Ký.
Diêm Tử Ký cảnh giác nhin ngó chung quanh, sau đó cũng nhảy lên xe, nghiêm khắc răn dạy "Chúng ta mà cứ ra ngoài thế này, lỡ như bị phát hiện thì......"
"Không sao." Tư Dao động tác quen thuộc lại lục tìm gì đó trong kẽ hở không gian, sau đó tìm được thiết bị tàng hình, ấn nút khởi đônng. "Dùng thiết bị tàng hình này, là có thể ẩn mình với thế giới bên ngoài, không ai có thể nhìn thấy."
Sah khi lắp thiết bị tàng hình vào xe bay, Tư Dao liền kéo cần điều khiển, cả chiếc xe liền lơ lửng, chầm chậm bay lên cao. "Đã xong cả rồi, tuy tốc độ chiếc xe bay này không bằng phi thuyền, nhưng lại nhanh hơn các loại phương tiện khác."
Chiếc xe bay lên không trung, Tư Dao nhìn thành thị bên dưới bị thu nhỏ lại, đôi mắt sáng lấp lánh nhìn Diêm Tử Ký "Chơi rất vui đúng không?"
"Vui nhưng rất nguy hiểm." Diêm Tử Ký nghiêm mặt nói.
"Để em dạy cho anh cách điều khiển xe bay." Tư Dao cầm tay Diêm Tử Ký làm nũng, bị Tư Dao năn nỉ ỉ ôi, Diêm Tử Ký chỉ có thể đem lực chú ý dời tới bảng điều khiển.
Đàn ông đối với máy móc đều có loại nhiệt tình trời sinh, Diêm Tử Ký cũng không ngoại lệ, nhìn qua xe bay, anh nếu nói không có hứng thú thì chính là giả. Chỉ là so với chuyện hứng thú về xe bay và Tinh Tế gì gì đó, anh càng sợ Tư Dao bại lộ mà gặp nguy hiểm.
Dưới thành thị bận rộn, con người đi tới lui chen chúc nhau, nhưng tuyệt nhiên không một ai phát hiện ra có một vật kim loại đến từ tương lai đang bay vòng vòng trên đầu của họ.
Chiếc xe bay tàng hình bay nhanh qua các thành thị, đôi khi sẽ bay qua các toà cao ốc, thậm chí bay thẳng vào đường phố phồn hoa. Diêm Tử Ký khẩn trương đến mức thân thể căng thẳng, cho tới khi thấy được chiếc xe thật sự không bị ai phát hiện mới chậm rãi yên tâm,
Lái qua chiến hạm phi thuyền, giờ lái lại thứ này, Tư Dao thấy rất chướng mắt, nếu không phải chiếc xe bay này đã được cải tạo và lắp ráp thêm vài chức năng, cô căn bản sẽ không giữ nó.
Trước kia lái chiếc xe này ở tinh cầu Lansonor đều không có cảm giác gì, hiện tại lái ở địa cầu, dưới mí mắt của dân địa cầu mà bay qua, bay lướt qua những toà cao ốc, đường phố tấp nập, thật là quá thú vị.
"Tử Ký, anh tới thử đi." Tư Dao hưng phấn nhìn qua Diêm Tử Ký kêu lên.
Diêm Tử Ký nhìn bàn điều khiển phức tạp, hồi tưởng lại cách điều khiển vừa nãy của Tư Dao, từ từ thử khống chế.
"Quẹo quẹo, kéo cao lên, đừng hướng chạy ra đường a."
"A a! Tông vào mất!!"
......
———————
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.