Diêm Kiều Quân còn chưa kịp chạy tới, Tư Dao đã lộn nhào vững vàng đáp xuống đất, nhanh nhẹn vỗ vỗ ống quần. Diêm Kiều Quân đỡ trán trầm mặc, cảm giác bị lừa ngao ngao kêu lên. Diêm Thi Thi mắt dính trên người Tư Dao, sùng bái chớp chớp mắt nói "Dao đại nhân ơi, ngài thế mà lại là chị dâu của tại hạ, hai ta kiếp này chắc chắn là có duyên a." "Chân chó." Đường Minh ghét bỏ bĩu môi, sau đó nhìn Tư Dao giới thiệu. "Chào chị dâu họ, em là Đường Minh, hiện đang học năm cuối ngành giáo viên." "Em và Đường Minh ở cùng thành phố, ngành em học là quản lý tài chính." Diêm Thi Thi xen vào câu nói của Đường Minh. Tư Dao nghe hai người nói liền cảm thấy vô cùng hỗn loạn, cô biết giáo viên, nhưng lại không biết quản lý tài chính là gì, ở tinh cầu Lansonor không có nghiệp vụ chuyên về tài chính. "Dao đại nhân à, chúng ta ra đây ngồi đi." Diêm Thi Thi túm Tư Dao đến sân sau, nơi đó có cây hoa lê, dưới tàng cây hoa lê có đặt một bộ bàn ghế đá. "Mấy quả vải với nho này đều vừa mới mua về đó, Dao đại nhân nếm thử đi." Diêm Thi Thi bưng đồ ăn vặt tới. "Xem ra tôi hoàn toàn bị ngó lơ rồi." Diêm Kiều Quân chen vào, hống hách đẩy Đường Minh ra khỏi chỗ. Đường Minh trừng mắt hình viên đạn nhìn Diêm Kiều Quân, nghẹn cục tức dời đi trận địa. "Chị dâu họ à, chị với anh họ lạng quạng thế nào mà châu liên bích hợp thế?" Đường Minh rất tò mò, người đối với chuyện tình cảm vô cùng quái đản Diêm Tử Ký như thế nào lại ngay lập tức kết hôn. Tư Dao mặt ngốc nhai quả vải, mắt nhìn Đường Minh "Châu liên bích hợp là cái gì?" Đường Minh vỗ vỗ mặt, bày ra bộ dáng cao thâm khó lường nói "Em chính là hỏi hai người sao lại vừa mắt nhau, tạo thành đoạn nghiệt duyên này." "Nghiệt duyên chỗ nào, rõ ràng chính là lương duyên." Diêm Thi Thi giơ chân muốn đá Đường Minh, lại bị cậu ta nhanh nhẹn né tránh, cười đến muốn bao nhiêu đê tiện liền có bấy nhiêu đê tiện. "Tử Ký cứu tôi, tôi liền đi theo anh ấy." Tư Dao trả lời thành thật, nếu lão Diêm không cứu cô, cô chắc chắn đã bị Liên Bang tiêu hủy. "Thì ra là anh hùng cứu mỹ nhân a." Diêm Thi Thi che mặt tưởng tượng. Diêm Kiều Quân chịu thua, không tách được hạnh nhân, nghi hoặc tới gần Tư Dao hỏi "Cô rốt cuộc coi trọng điểm nào của Diêm Vương vậy? Não úng tới mức cùng anh ấy kết hôn." Đây là vấn đề Diêm Kiều Quân nghĩ mãi cũng không thông, tên Diêm Vương kia mặt đen lúc nào cũng hùng hổ doạ người, tính tình lại quái đản, như một con quái thú ngang ngược, Tư Dao khuôn mặt xinh đẹp dáng người cũng chuẩn, cùng Diêm Tử Ký đứng chung khung hình, cứ như thổ phỉ với dân lành bị ức hiếp. "Tử Ký anh ấy chỗ nào cũng tốt, tôi rất muốn ở cùng anh ấy." Tại tinh cầu Lansonor sinh ly tử biệt, đến địa cầu lại được gặp lại Diêm Tử Ký, Tư Dao kiên quyết muốn cùng anh bên nhau đến trọn đời. Ánh mắt Tư Dao trong suốt thấu triệt như nước, khiến người ta nhìn rõ cô đối với Diêm Tử Ký là một mảnh chân thành tha thiết cùng tin tưởng, Diêm Kiều Quân đột nhiên có chút hâm mộ Diêm Tử Ký, loại tình cảm thuần tuý này anh cũng rất muốn có. Diêm Kiều Quân ôm mặt đâm đầu vào góc bàn, Đường Minh nhìn anh ta điên điên khùng khùng liền khịt mũi coi thường. Tư Dao đang nghĩ trong đầu quả vải cùng quả anh đào khác nhau khác nhau chỗ nào, thì Diêm Thi Thi đang lột quả vải trộm đá chân Tư Dao, thấp giọng nhắc nhở nói "Dao đại nhân, Liễu Tuyết Nhân tới." Tư Dao tùy ý nâng mi mắt, nhìn thấy Liễu Tuyết Nhân đang đi đến đây. Diêm Thi Thi nhanh chóng phổ cập thông tin của tình địch cho Tư Dao "Nhà của Liễu Tuyết Nhân và nhà họ Diêm là bạn lâu năm, Liễu Tuyết Nhân từ nhỏ liền quấn lấy anh họ." "Em rất chán ghét cô ta, cả ngày lúc nào cũng trưng ra bộ dáng tiểu thư yêu kiều nhu nhược, nói chuyện chưa được hai câu liền khóc, cứ như có ai khi dễ cô ta vậy." Diêm Thi Thi lau miệng ghét bỏ. "Mẹ của em còn thường xuyên lấy cô ta ra so sánh làm gương trước mặt em, thật bực bội!" "Mẹ em cũng rất thích cô ta." Đường Minh vừa mới nói xong, Diêm Thi Thi liền trừng mắt, Đường Minh nhanh chóng đổi lời nói để tỏ lòng trung thành. "Nhưng em cũng thấy cô ta rất phiền, cô ta sao có thể so với Thi Thi." Đường Minh đang theo Diêm Thi Thi làm trò, Liễu Tuyết Nhân tiến tới "Mọi người đều ở đây a, tôi có thể ngồi cùng không?" Đường Minh và Diêm Thi Thi ai cũng chưa đáp lời, Diêm Kiều Quân tươi cười xán lạn, lễ phép bảo "Xin mời." Tư Dao nghi hoặc liếc nhìn Diêm Kiều Quân, khi quay phim toàn thấy anh ta thái độ xấc xược xoay cả đoàn mòng mòng, hiện tại tính tình lại thay đổi 360 độ, Tư Dao nghi ngờ Diêm Kiều Quân đã bị đánh tráo. Như cảm giác được ánh mắt của Tư Dao, Diêm Kiều Quân tới gần Tư Dao nói nhỏ "Cha cô ta rất lợi hại." "Tư tiểu thư." Liễu Tuyết Nhân mỉm cười chìa tay "Tôi là Liễu Tuyết Nhân, thanh mai trúc mã của anh Tử Ký." Liễu Tuyết Nhân tươi cười ôn nhu, nhưng lời nói lại mang hàm ý khiêu khích, Đường Minh Diêm cùng Thi Thi nhìn Tư Dao, Tư Dao làm lơ tay của Liễu Tuyết Nhân, tiếp tục tách hạnh nhân ngồi ăn. Liễu Tuyết Nhân bị xem thường biểu tình liền ảm đạm, nhu nhược nhìn Tư Dao "Tư tiểu thư là chán ghét tôi sao?" Tư Dao giơ quyền đem quả hạnh nhân trước mặt đập nát, sau đó đưa cho Diêm Kiều Quân "Mời anh ăn." Diêm Kiều Quân miệng khẽ nhếch, Đường Minh cùng Liễu Tuyết Nhân trợn mắt há hốc mồm, Tư Dao mặt than nói "Tôi sợ không khống chế được sẽ bóp nát xương của cô." Nhìn hạnh nhân tan xương nát thịt, Liễu Tuyết Nhân trầm mặc thu tay về, rồi lại khôi phục tươi cười "Tư tiểu thư nếu đã gả làm vợ người khác, thì phải biết hiền lương thục đức, chuyện thô lỗ kiểu này, mai mốt xin đừng làm nữa." Diêm Thi Thi khóe miệng run rẩy "Liễu Tuyết Nhân, bây giờ là hiện đại, xã hội mọi người bình đẳng, giúp chồng dạy con là tư tưởng cũ rích từ xã hội phong kiến rồi a." "Tiểu thư khuê các thì phải có bộ dáng khuê tú, dì Diêm chẳng lẽ không dạy cô phải làm thục nữ sao?" Liễu Tuyết Nhân tươi cười khéo léo, mềm như bông khiến Diêm Thi Thi á khẩu không trả lời được. Liễu Tuyết Nhân tiếp tục hướng Tư Dao đặt câu hỏi "Tư tiểu thư có học qua nhạc cụ, hay là trà đạo, ngắm hoa không?" "Khi gặp được nguy hiểm, đàn một bài hát uống một ly trà là có thể cứu mạng sao?" Khó có lúc chỉ số thông minh của Tư Dao lại cao thế này, nghe một lần liền hiểu ý tứ của Liễu Tuyết Nhân. "Ngu muội." Từ này cô mới học được từ internet, tuy rằng cũng chưa hiểu rõ ràng lắm. Bị Tư Dao làm tức đến nội thương, Liễu Tuyết Nhân biểu tình thay đổi thất thường, sau đó nước mắt liền ào ạt trào ra. "Tư tiểu thư, tôi chỉ là muốn cùng cô nói chuyện phiếm, cô như thế nào có thể nhục mạ tôi?" Thấy Liễu Tuyết Nhân nói khóc liền khóc, Tư Dao nghẹn họng nhìn trân trối, thầm than cư dân địa cầu thật thần kỳ. "Xảy ra chuyện gì?" Diêm Tử Ký nói chuyện với Diêm Linh xong, trở về phòng không thấy Tư Dao, xuống lầu thử đến sân sau tìm liền nhìn thấy Liễu Tuyết Nhân đang lau nước mắt. Nghe được thanh âm của Diêm Tử Ký, Liễu Tuyết Nhân nước mắt liền tuôn lã chã như xe chở nước bị lật, vừa định ủy khuất khóc lóc kể lể với anh, Tư Dao liền nhảy lên túm chặt cánh tay Diêm Tử Ký "Là em khi dễ cô ta đó." Liễu Tuyết Nhân trợn tròn mắt, Diêm Thi Thi đang gấp gáp tính giúp Tư Dao biện giải cũng sửng sốt, đây là cái cốt truyện gì thế, căn cứ theo kịch bản thường thấy thì không nên diễn như vậy a. Nhìn thấy Liễu Tuyết Nhân không bị đánh, Diêm Tử Ký nhẹ cốc đầu Tư Dao "Đã dặn em đừng khi dễ người khác rồi mà." "Em chỉ mắng cô ta ngu muội, không nghĩ tới giống cái ở địa cầu lại yếu ớt như vậy." Tư Dao tỏ vẻ ủy khuất. "Nói khóc liền khóc, em bị đánh cho rớt đầu cũng chưa từng khóc bao giờ." "Nói minh tinh." Diêm Tử Ký nhanh chóng che miệng Tư Dao, nhíu mày khiển trách. Liễu Tuyết Nhân nghe đến từ 'giống cái', nước mắt càng rớt dữ dội hơn, Tư Dao cô ta là đang mắng cô là súc sinh sao? "Thực xin lỗi, tôi thay A Dao xin lỗi cô." Diêm Tử Ký hơi khom lưng hướng Liễu Tuyết Nhân, sau đó nhìn qua Đường Minh cùng Diêm Thi Thi "Ăn xong liền trở về đi, đang là tháng thi cử còn không biết học tập." "Biết rồiii." Đường Minh cùng Diêm Thi Thi đứng lên kéo dài âm thanh đáp ứng. Diêm Tử Ký dẫn Tư Dao rời đi, Diêm Kiều Quân liếc mắt nhìn Liễu Tuyết Nhân đang khóc thút thít, không sao cả nhún vai. ' Hắc liên hoa gặp được hắc cừu kết quả chắc chắn thảm bại, hắc cừu ăn thịt này cũng hơi qua loa a. '* *Chỗ này mình sẽ để gần như nguyên văn Hán - Việt cho hay nha. Ý tứ Kiều Quân là, cừu đen Tư Dao làm thịt hắc liên hoa vẫn còn nhẹ tay lắm. Diêm Tử Ký mang theo hắc cừu về phòng ngủ, đem Tư Dao ngây thơ xách đến góc tường, nghiêm mặt răn dạy "Không phải kêu em ở trong phòng nghỉ ngơi sao, ai cho em chạy loạn." "Em ngủ không được mà." Tư Dao mở to đôi mắt xanh thẳm biểu tình vô tội nhìn Diêm Tử Ký. Vẻ mặt phấn nộn đáng yêu như mũi tên đâm thủng trái tim anh, chỉ số tức giận của Diêm Tử Ký nháy mắt rút về số âm. Anh muốn kiên cường chống lại địch nhân, nhưng cùng Tư Dao đấu mắt một hồi, Diêm Tử Ký lại bất đắc dĩ giơ cờ trắng. "Đúng là không có biện pháp chỉnh em." Diêm Tử Ký xoay người dựa vào ghế. "Tử Ký." Tư Dao ngồi lên đùi Diêm Tử Ký, cuộn ở trong lòng ngực anh uốn éo. "Em muốn về nhà." Diêm Tử Ký vuốt tóc Tư Dao, rũ mắt nhìn khuôn mặt của cô "Nơi này chính là nhà." "Em nói là nhà của chúng ta." Tư Dao phồng mặt khoa tay múa chân với Diêm Tử Ký. "Chỉ có em và anh, nhà của chúng ta." "Muốn về thành phố A hả?" Diêm Tử Ký ngồi dậy hỏi. Tư Dao ngoan ngoãn gật đầu, Diêm Tử Ký nhíu mày, véo véo mặt Tư Dao, nghiêm túc hỏi "Ai khi dễ em à?" "Không có." Tư Dao chôn mặt trong lòng ngực Diêm Tử Ký, trầm mặc chơi với thắt lưng của anh. Nơi này đều là người thân của Diêm Tử Ký, bọn họ đối với Diêm Tử Ký rất quan trọng, Tư Dao có loại cảm giác bất an rằng tùy lúc cô đều có thể bị quên đi. Diêm Tử Ký là tất cả của cô, nhưng cô, lại không phải là duy nhất của Diêm Tử Ký. "Được." Diêm Tử Ký nhìn chăm chú bộ dáng cô đơn của Tư Dao, đáp ứng yêu cầu của cô. "Ngày mai chúng ta liền trở về thành phố A." Tư Dao ngạc nhiên ngẩng đầu, xác định Diêm Tử Ký không có nói giỡn, lập tức lộ ra nụ cười rực rỡ. "Tử Ký, em thích anh nhất đấy." Buổi cơm chiều lại trôi qua với bầu không khí quỷ dị hệt như buổi trưa, Diêm Tử Ký ngồi xem tin tức với Diêm lão cha, Tư Dao một mình về phòng để ngủ. Diêm Thi Thi muốn đi theo, lại bị Diêm Tử Ký quăng cho ánh mắt đe doạ liền chạy trở về. Trong căn phòng tối đen không có bật đèn, Tư Dao mặc váy ngủ trắng, ngồi xếp bằng trên cửa sổ, lẳng lặng nhìn lên sao trời. Ánh trăng chiếu vào trên người cô, đem cô bao phủ trong vòng sáng. Tư Dao xoè đôi tay, đôi mắt xanh thẳm bị màu xanh sẫm bao trùm, tia điện lưu nhỏ xíu trên ngón tay tụ lại, không ngừng nhảy nhót quấn quanh, dần dần ngưng tụ thành một quả cầu điện xanh sẫm. Tư Dao khống chế quả cầu điện, vài cánh hoa anh đào lất phất rơi, gió thổi làm cánh hoa bay bay như có dòng sinh mệnh chảy trong nó. Bóng tối trong căn phòng bị điện lưu chiếu ánh lên màu xanh lục, Tư Dao ngồi dưới đất tung hứng quả cầu điện màu xanh, cảm thấy vô cùng thú vị lăn lộn chơi đùa, hồn nhiên như đứa con nít. Cửa phòng bị đẩy ra, Diêm Tử Ký mới vừa vào phòng liền nhìn thấy sàn phòng ngủ vương vãi đầy cánh hoa anh đào, Tư Dao ngồi ở rìa cửa sổ, tay đang nhào nặn chơi đùa viên cầu điện kia. Diêm Tử Ký sững sờ giật mình, tiện tay nhanh chóng vào phòng khóa cửa, đem Diêm Thi Thi đi theo nhốt ở bên ngoài. Tư Dao nghe tiếng động liền quay đầu lại, nhìn Diêm Tử Ký lộ ra tươi cười "Tử Ký." Diêm Tử Ký xác định Diêm Thi Thi cái gì cũng chưa nhìn thấy, ổn định nhịp tim đi đến ngồi xổm cạnh Tư Dao "Anh đã nói không cho em tuỳ tiện sử dụng năng lực này." "Nhưng em rất nhàm chán a." Tư Dao ném quả cầu điện xuóng, bẹp miệng cúi đầu. Nhìn Tư Dao ấm ức tủi thân, Diêm Tử Ký không biết làm sao bèn ôm Tư Dao vào lòng "Đừng buồn nữa, ngày mai anh sẽ đưa em về nhà." Tư Dao vui sướng gật đầu, làm nũng dựa vào Diêm Tử Ký. Diêm Tử Ký cúi người bồng Tư Dao lên rồi phóng lên giường "Mệt mỏi cả ngày rồi, ngủ sớm đi." Tư Dao ôm cứng cánh tay Diêm Tử Ký "Tử Ký, em muốn anh ngủ với em." "Anh biết rồi." Diêm Tử Ký cười sờ sờ đầu Tư Dao. "Anh đi tắm, sẽ xong nhanh thôi." Tư Dao nghe lời thả tay, nhìn tấm lưng Diêm Tử Ký, cười đến vô cùng thoả mãn.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]