Tả Tịnh Nghiên nhìn Lục Hạo Đình đứng ở cửa như môn thần, cũng không thể ăn một mình để anh nhìn mãi vậy được đúng không? Nghĩ vậy, cô mỉm cười nói với anh: “Anh cũng ăn một ít đi! Coi như bữa ăn chia tay của chúng ta?”
Lục Hạo Đình thấy trên mặt cô không có chút khổ sở nào, đôi mắt trong suốt đầy ý cười nhìn anh, ý cười rất tự nhiên, giọng điệu còn hơi nghịch ngợm.
Bất kể là từ ánh mắt hay là từ giọng điệu của cô anh đều nhận ra được một sự thật, hình như trong lòng cô, ly hôn là một chuyện đáng để vui mừng?
“Được.” Lục Hạo Đình gật đầu. Nếu cô đã nói là bữa cơm chia tay, vậy thì ăn đi.
Tả Tịnh Nghiên vào phòng bếp lấy một cái bát không tới, phân một nửa cháo cho Lục Hạo Đình. Cô cũng chia một cái bánh bao cho anh, sau đó tự bưng cháo của mình lên bắt đầu ăn.
Nhà mẹ Khương Tuyết Oánh ở phía nam, cháo cô ấy nấu rất ngon, nêm nếm vừa vặn, Tả Tịnh Nghiên rất thích, ăn ngon lành.
Có bài học tối hôm qua, cô sẽ không vì sợ Lục Hạo Đình nghi ngờ mà ăn ngấu ăn nghiến nữa, lại bắt đầu nhai kỹ nuốt chậm.
Lục Hạo Đình thân là quân nhân, tốc độ ăn rất nhanh, chỉ mấy phút anh đã ăn hết bát cháo với cái bánh bao rồi. Anh còn tự cầm cái bát không vào bếp rửa.
Tiểu Ngư thấy anh bận rộn trong phòng bếp lại cảm thán.
Thời hiện tại, mấy người đàn ông trọng chủ nghĩa nam tử với mấy mama boy cứ như ông nội
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quan-hon-ngot-ngao-quan-tau-xinh-dep-kiem-bon-o-80/4081538/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.