Nhưng muốn buôn bán cần phải có vốn khởi đầu, cô biết đi đâu để kiếm số tiền kia đây?Lục Hạo Đình mới đi tới cửa, đột nhiên bước chân ngừng lại, quay đầu.
Nếu là trước kia, mỗi lần về nhà giải quyết xong chuyện cần thiết rồi anh sẽ đi ngay, mà Tả Tịnh Nghiên thì chắc chắn sẽ khóc lóc ầm ĩ chắn trước cửa không cho anh đi.
Nhưng hôm nay cô thật khác thường.
Căn nhà vốn lộn xộn hỗn loạn cũng được thu dọn sạch sẽ, đồ vật trong nhà được sắp xếp chỉnh tề.
Nếu không phải anh tận mắt nhìn thấy, vốn sẽ không tin tưởng người phụ nữ lười biếng kia sẽ làm việc nhà.
Thấy Lục Hạo Đình dừng bước lại, Tả Tịnh Nghiên vội nói: “Trong nhà không còn gì nữa, cũng không tiện giữ anh ở lại ăn cơm.
”Lục Hạo Đình lại chau mày càng chặt hơn, cảm thấy Tả Tịnh Nghiên như hận không thể khiến anh rời đi ngay?Sợ Tả Tịnh Nghiên lại chạy tới nhà người ta ăn chực, Lục Hạo Đình xoay người lại đi trở về, trầm giọng nói với cô:“Thu xếp một chút, chúng ta tới căn tin ăn cơm.
”Vậy mà Lục Hạo Đình lại chủ động đưa cô tới căn tin ăn cơm? Mặt trời mọc ở đằng tây sao?Tả Tịnh Nghiên cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.
Cô cũng muốn đi ăn cơm, nhưng không thể mặc như vậy ra ngoài nha?Cô chỉ chỉ quần áo bẩn trên đất, lại chỉ bộ đồ mình đang mặc trên người, bất đắc dĩ nhún vai với Lục Hạo Đình:“… Không có quần áo, hết đồ mặc rồi.
”Lục Hạo Đình nhíu mày đưa mắt nhìn Tả Tịnh Nghiên,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quan-hon-ngot-ngao-quan-tau-xinh-dep-kiem-bon-o-80/4081496/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.