Minh Lãm sắp xếp lại những suy nghĩ của mình về tất cả mọi chuyện có liên quan đến Ngọc Lam đang định trả lời câu hỏi của cô thì anh lại nghe thấy tiếng ngáy nho nhỏ của cô nên mỉm cười nói:
- Em ngủ rồi thì anh sao trả lời được câu hỏi của em …chúc em ngủ ngon Ngọc Lam.
Đêm hôm ấy Ngọc Lam ngủ rất ngon trong vòng tay ấm áp của anh nhưng khi cô tỉnh dậy thì chỗ nằm bên cạnh đã không còn hơi ấm của anh làm cô thất vọng xị mặt ra nhưng trên gối cùa anh có một mảnh giấy nhỏ cô cầm lên mở ra thì chỉ có hai chữ vọn vẹn anh để lại:" Tạm biệt " ngắn gọn giống như sự lạnh lùng anh dành cho cô,nơi lồng ngực cô tự dưng đau nhói đến lạ thường cô nhớ lại đêm qua sau khi hai người hoan ái xong có hỏi anh hai người họ sẽ thành người xa lạ thì anh lưỡng lự mãi không trả lời nên cô suy đoán là anh cũng đồng ý với điều cô nói ra.Mà anh cũng thật vô tình,anh rời đi sớm cũng không gọi cô dậy đã vậy để lại mảnh giất với hai chữ thật ngắn hpjn xúc tích để cô tự biết vị trí của mình ở đâu đừng có si mê vọng tưởng về anh nữa.
Ngọc Lam gấp gọn chăn mền rồi rời giường vệ sinh cá nhân xong thay quần áo mang theo hành lí đi ra trước cổng tập trung cùng các quân tẩu khác đợi xe khách đến rước mỗi người về một nơi khác nhau cũng may hai mẹ con chị Linh Chi về cùng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quan-hon-nay-chung-ta-cung-vun-dap/2627954/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.