Ngọc Lan bị Cao Bá trêu chọc thì xấu hổ khiến cho hai má cô ta ửng hồng vội ấp úng thanh minh:
- Tôi …tôi xin lỗi vì đã va vào anh nhưng quả thật là tôi …là tôi không nhìn thấy anh.
Cao Bá nhìn dáng vẻ ngây thơ nhưng lại vô số tội của Ngọc Lan liền đưa tay ngăn cô ngừng nói rồi lên tiếng:
- Được rồi,tôi hiểu mà nhưng cô lại đến khách sạn của tôi để gặp gỡ ai sao?
Câu hỏi của Cao Bá vừa dứt thì Ngọc Lan đã vội lấy áo khoác đưa đến trước mặt của anh ta giải thích:
- Tôi đến là để trả áo cho anh thôi chứ không gặp ai cả,mà áo này tôi giặt sạch phơi khô rồi ạ.
Cao Bá đưa tay cầm lấy cái áo của mình từ tay Ngọc Lan thì bỗng có tiếng kêu:" ọc…ọc…ọc " từ phía Ngọc Lan phát ra làm cô xấu hổ vội cúi đầu nói:
- Tôi trả được áo cho anh rồi vậy tôi xin phép …
Khi cô ta đang định rời đi thì Cao Bá nhanh tay chộp lấy cánh tay cô hỏi:
- Cô chưa ăn tối sao? Vậy cô hãy ở lại đây tôi mời cô ăn tối cùng tôi luôn cô đồng ý không?.
Ngọc Lan hơi ngần ngại vì anh ta đang cầm tay cô nên rụt rè e thẹn nói nhỏ:
- Anh…anh có thể buông tay tôi ra trước được không? Ở đây còn có nhiều người đang nhìn chúng ta kìa.
Cao Bá nhìn phản ứng e thẹn của Ngọc Lan thì cười to:
- Tôi là chủ ở đây
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quan-hon-nay-chung-ta-cung-vun-dap/2627908/chuong-64.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.