Chiếc điện thoại muốn tụt ra khỏi lòng bàn tay. Tai Tâm Dao nhất thời ù đi, không còn nghe thấy gì. Cô thất thần đứng dậy rồi chạy ào ra cổng trường dù phía sau có tiếng la hét của Tuệ Khanh và Thuỳ Linh. Một mực bắt xe thẳng về nhà họ Triệu, lòng cô nóng bừng như bị lửa đốt. Tại sao chứ? Rõ ràng mấy nay tình trạng của Vĩ Thành đã tốt hơn rất nhiều rồi mà?
Đèn đường cứ liên tục vụt qua cửa kính. Khung cảnh bên ngoài trở nên nhoè nhoẹt bởi hơi nước bốc lên từ khoé mắt của Tâm Dao. Cô cố kìm nén để không bật khóc thành tiếng, nhưng đôi vai vẫn run lên nhè nhẹ khiến người tài xế cũng phải thương xót.
Chiếc xe dừng lại trước cánh cổng lớn có hoạ tiết cá chép hoá rồng. Sau khi đưa tiền, Tâm Dao lập tức lao xuống xe rồi chạy thẳng vào bên trong.
“Cô bé đưa dư rồi.” Người tài xế la lớn nhưng thấy cô không có ý định quay đầu lại thì cũng đành lắc đầu, sau đó bước xuống xe rồi đưa tiền thối lại cho người bảo vệ gác cổng.
Tâm Dao tháo giày từ bên ngoài cánh cửa lớn, sau đó bước vào trong nhà rồi đặt nó lên kệ, cũng không còn chút tâm tình nào để quan tâm nó nằm ở đâu. Cô cứ thế chạy thẳng đến phòng của Vĩ Thành, rồi lập tức đẩy mạnh cửa vào:
“Bác gái, đô đốc có chuyện gì…”
Nhưng câu nói của Tâm Dao rơi vào im bật. Vì cái người vốn dĩ luôn nằm trên giường, nay đang ngồi dựa lưng vào thành,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quan-hon-kho-cau-ga-cho-do-doc-thuc-vat/3078794/chuong-50.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.