“Hả?”
Nhìn khuôn mặt ngờ nghệch của Vĩ Thành, Tâm Dao bật cười. Cô khẽ vuốt tóc anh rồi hồi tưởng:
“Năm ấy không nhớ rõ bao nhiêu tuổi, chỉ biết em tò mò đi theo chiếc xe chưa từng thấy xuất hiện ở đây. Lúc ấy, số lượng người xăm trổ khá nhiều, vậy mà lại vác một cậu bé bị trói chặt xuống. Em đã tự hỏi cậu bé kia có năng lực siêu nhiên thế nào mà có thể làm đám người đó sợ hãi như thế.”
Tâm Dao cố làm Vĩ Thành vui vẻ để anh không quan tâm đến các vết thương sau lưng, rồi nói tiếp:
“Em đã mò ra phía sau nhà, cái lỗ em hay thấy tụi mèo hoang chui vào để đẻ con. Lúc đó, em không nghĩ cậu bé bị đám người xấu bắt cóc. Em chỉ nghĩ cậu ấy quậy phá nên bị phạt đưa đến đây, giống như tụi em vậy…”
Tâm Dao không phải là người thích lo chuyện bao đồng, nhưng xuất phát từ tính đồng cảm về hoàn cảnh nên cô đã bí mật mò theo. Do lợi thế về ngoại hình, chẳng ai phát hiện ra cô. Cậu bé kia ban đầu rất im lặng, nhưng cô vẫn nghe rõ tiếng nức nở thầm che giấu. Sợ hãi đến thế vì sao lại không chịu chấp nhận nó? Và giờ cô đã hiểu, việc đó không có ít gì trong quá trình bị bắt cóc cả, chỉ làm cho đám người kia thêm phiền và mình sẽ nhận sự trừng phạt không đáng có.
Những ngày sau, đám người xấu đó luôn trong tư thế cảnh giác và bận rộn. Tâm Dao vẫn chen chúc giữa đám cỏ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quan-hon-kho-cau-ga-cho-do-doc-thuc-vat/3078757/chuong-70.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.