Triệu lão gia chỉnh trang lại quần áo trên người, nét chân chim hằn sâu trên gương mặt đã trải qua nhiều sóng gió và khói đạn. Hiện giờ, ông chỉ muốn ngồi ở nhà, nhìn đàn cháu vui đùa với nhau, lập gia đình và sống cuộc sống mà chúng muốn. Nghĩ lại đêm qua, ông khẽ thở dài, không biết thằng cháu ất ơ có hiểu được chút nào không.
Mở cửa bước ra, Triệu lão gia đi đến nhà ăn, không nghĩ tới sẽ thấy Vĩ Thành có khuôn mặt lấm lem bột bánh, còn đang chăm chú nặng vỏ bánh nhỏ trong bàn tay lớn, bên cạnh là Tâm Dao đang thản nhiên gấp những cái bánh xinh đẹp hết cái này tới cái khác. Đối diện lại là bà Triệu đã thức từ lúc nào, vừa chỉ trích con trai ăn thì giỏi làm thì dở, khen con dâu tương lai hết lời, vừa gọi điện cho Vĩ Quang khoe cảnh tượng tình cảm này.
Vĩ Quang ở nước khác, vô cùng thuận lợi cho việc học tập của mình. Nay cậu bé có thời gian khá rảnh nên định sẽ tập đàn, thế mà không nghĩ tới bà ngoại sẽ gọi rồi cho cậu chứng kiến cơm chó chất lượng.
Vĩ Quang vừa thử vài phím đàn, vừa nói với vẻ chán nản: “Con nghĩ nếu để cha làm nữa thì nhà không đủ để ăn đâu.”
Vĩ Thành vẫn đang nắn nót bàn tay, nghe thấy thế, liền vòng qua đối diện, nhìn vào màn hình với vẻ nguy hiểm: “Nó không hề dễ làm.”
Vĩ Quang nhún vai, vừa đàn một bài nhạc du dương, vừa phản bác với ánh mắt khinh thường: “Chị Dao đã dạy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quan-hon-kho-cau-ga-cho-do-doc-thuc-vat/3078736/chuong-80.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.