Sau giờ nghỉ trưa sáng hôm sau, Tâm Dao kéo cả Tuệ Khanh đi đến gặp Thuỳ Linh qua sự cho phép của chị. Mai Thuỷ bận tập luyện cho kì thi nên không thể theo cùng, cũng gửi lời hỏi thăm tới chị, có thể gọi là không đánh không quen biết đi.
Thuỳ Linh đặt một phòng riêng trong quán lẩu, nhắn địa chỉ và bắt đầu chờ đợi trong lúc khui sẵn chai bia. Đợi đến khi cả hai tới, chị đã uống được ba lon, trạng thái đã có chút lâng lâng. Tâm Dao nhanh chóng giật nó khỏi tay chị, khẽ nhíu mày: “Chị uống ít thôi.”
“Hai đứa đến rồi à? Nhanh uống với chị vài ly nào.” Thuỳ Linh bật cười, rót mỗi người một ly đầy rồi uống cạn khiến Tâm Dao và Tuệ Khanh hoảng hốt.
“Chị bị sao vậy? Uống từ từ thôi.” Tuệ Khanh lập tức chặn lại, dở khóc dở cười với trạng thái hiện giờ của Thuỳ Linh.
Đột nhiên, tiếng điện thoại reo vang cắt đứt sự hỗn loại. Thuỳ Linh bắt máy một cách chậm rãi: “Dạ, con nghe thưa bố… con hiểu rồi… con không sao, con đang đi chơi với bạn… cảm ơn bố.”
Không gian rơi vào mảng im ắng, Thuỳ Linh chợt bật cười to rồi nhỏ dần, sau đó là hai hàng nước mắt rơi xuống cùng tiếng nức nở không thôi. Tâm Dao và Tuệ Khanh ngồi ở hai bên, một người lấy giấy, một người vuốt lưng.
“Tâm Dao, em nói đúng. Hắn ta là một tên sở khanh.” Thuỳ Linh vừa khóc vừa chửi rủa.
Đêm qua, Thuỳ Linh về tới nhà thì lập tức đụng mặt Nhật Hào đang
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quan-hon-kho-cau-ga-cho-do-doc-thuc-vat/3078685/chuong-105.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.