“Anh nghĩ chuyện này ra sao ạ?” Tâm Dao ghé sát xuống, đặt cằm lên vai Vĩ Thành, do dự hỏi khi nhìn thấy bảng báo cáo về vụ việc trong phòng thay đồ của sân khấu kịch.
“Sau khi xét nghiệm, vết đỏ đó chỉ là máu gà mà thôi.” Vĩ Thành chăm chú đọc và lật từng tờ báo cáo hiện trường.
“Có cái gì kỳ lạ không anh? Chẳng hạn là…” Tâm Dao lắp bắp, không biết dùng từ gì cho đúng.
“Anh biết em muốn nói gì, yên tâm đi, có là ma thì anh cũng lôi nó ra cho bằng được.” Vĩ Thành khẳng định một cách chắc nịch.
Tâm Dao mỉm cười, vòng hai tay quanh cổ Vĩ Thành, rồi thì thầm vào tai anh: “Yêu anh quá đi.”
“Bởi mỗi khi có việc cần nhờ, em mới chịu nói yêu anh thôi.” Vĩ Thành điểm nhẹ lên mũi cô một cách cưng chiều, chuẩn bị hôn lên đôi môi ửng hồng kia thì bị tiếng mở cửa bất thình lình làm gián đoạn.
Mẹ Triệu đi vào, liếc nhìn Vĩ Thành rồi đến Tâm Dao: “Hai đứa ra phòng khách, mẹ có chuyện cần gặp.”
Cả hai ngơ ngác, có chút lo sợ nhưng vẫn nối bước theo mẹ Triệu. Ông nội Triệu đã ngồi ở bên ngoài từ lúc nào, hơi nháy mắt với hai đứa cháu nhưng rất tiếc là không ai trong cả hai hiểu điều gì.
“Hai đứa ngồi đi.” Mẹ Triệu đưa tay ra chỉ vào chiếc ghế đối diện mình, sau khi thấy tất cả ổn định, bà mới lên tiếng: “Tâm Dao, con tham gia nhạc kịch Chuông Treo Thành Cửa à?”
“Dạ vâng thưa mẹ.” Tâm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quan-hon-kho-cau-ga-cho-do-doc-thuc-vat/2656585/chuong-126.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.