“Thím… thím Hoàng… mẹ?” Tâm Dao lắp bắp, không biết bản thân đang nói gì nữa.
Thím Hoàng cũng không biết phải giải thích thế nào, đêm qua sau khi nhìn thấy kết quả xét nghiệm ADN, bà đã hỏi người này là ai.
“Là tiểu thư Tâm Dao.” Trợ lý Minh Đức lên tiếng khiến chú thím Hoàng hoảng sợ.
“Cái này…” Cả hai thốt lên rồi đồng thời nhìn nhau, không dám phủ định cũng không dám khẳng định chuyện này liệu có phải sự thật hay không: “Nhưng sao ông có được cái này?”
“Biết sao được giờ, tôi bị bệnh nghề nghiệp, đã đi theo hai người quá lâu, thấy ai có nét tương đồng thì tôi đều muốn xem thử có phải con gái thất lạc của hai người không, chưa kể còn thấy hai người lo cho tiểu thư Tâm Dao đó như thế nên thử một chút chắc cũng không sao.”
Trợ lý Minh Đức lên tiếng giải thích, kể lại toàn bộ quá trình mình đã thành công xin xét nghiệm chút máu của Tâm Dao và chú thím Hoàng một cách vô cùng khó khăn nên đến bây giờ mới có thể có kết quả này. Nhưng họ phải làm sao để đi nhận lại con gái đây? Người nhà họ Triệu có nghĩ là họ có quyết định quá mức sốc nổi và có ý đồ bất chính nào không?
Cho đến bây giờ, Tâm Dao và thím Hoàng lại gặp nhau trong tình huống không thể nào bất đắc dĩ hơn. Thím vừa định lên tiếng, lại thấy trên tay của cô đeo sợi dây đỏ mà lập tức đi đến, run rẩy: “Cái này…”
“À, cái này là mẹ của con để lại cho con, theo người trong cô nhi viện nói như thế đấy ạ.” Tâm Dao mỉm cười trông có chút khó coi: “Chắc thím chưa biết, thật chất con là cô nhi.”
Thím Hoàng đưa tay bịt miệng mình lại, cố không bật ra tiếng nức nở, sau đó lấy trong người ra một cọng dây trông y hệt thứ trên tay của Tâm Dao khiến cô vô cùng ngạc nhiên. Thím nâng tay cô lên, áp sát hai sợi lại với nhau, thế mà lại ra một hình thù kỳ lạ, nhưng nếu nhìn kĩ thì sẽ thấy đó là một nửa trái tim.
“Thứ này là chính tay thím thắt ba cọng cho con gái thím và chồng thím, nếu ghép lại hoàn chỉnh thì sẽ là hình trái tim.” Thím Hoàng vừa khóc vừa nói: “Tình yêu không ở đâu xa…”
“... mà nó có mặt khi chúng ta ở cạnh nhau.” Tâm Dao lắp bắp, tiếp lời của thím Hoàng, cô vẫn nhớ rõ câu nói đó mỗi khi cả gia đình vui đùa bên nhau.
“Con gái!” Thím Hoàng không kìm nén cảm xúc của mình nữa, trực tiếp ôm chầm lấy Tâm Dao mà nấc lên từng cơn. Cô cũng vòng tay siết chặt lấy người thím. Họ lạc nhau tại đây và rồi lại tìm thấy nhau tại chính nơi này.
Tâm Dao đỡ thím Hoàng lại ghế, không nói gì, chỉ lặng lẽ ngắm nhìn nhau. Thím nói: “Mẹ đã nghe hết những chuyện con từng phải đối mặt khi ở bên nhà họ Lý, phải chi mẹ tìm được con sớm hơn.”
“Không sao đâu mẹ, mọi chuyện đã tốt hơn rồi.” Tâm Dao an ủi mẹ Hoàng, cô sẽ không nói rằng điều tồi tệ hơn đã xảy ra tại kiếp trước cả rồi. Kiếp này, cô có được người chồng yêu thương mình, tìm lại được gia đình thì còn gì phải hối tiếc nữa chứ.
“Vĩ Thành đối xử với con tốt chứ?” Mẹ Hoàng lên tiếng hỏi về con rể.
“Anh ấy tốt lắm ạ, tốt nhất.” Tâm Dao vừa nghe nhắc tới chồng mình thì ánh mắt sáng rực như trăng rằm đêm ba mươi khiến mẹ cô chỉ biết lắc đầu, chỉ mới tìm thấy con gái thì đã bị một thằng bé ất ơ khác cướp lấy.
Lúc này, từ đằng xe, chú Hoàng đang chạy tới cùng Vĩ Thành. Cả hai tìm kiếm người phụ nữ của mình, thế mà lại nhìn thấy nhau trong phút chốc. Anh nhìn cô với ánh mắt lo lắng, cũng khá ngạc nhiên khi thấy chú thím Hoàng ở đây, nhưng giây sau vô cùng bất ngờ khi chính vợ mình thông báo rằng đây rất có thể là gia đình thất lạc của cô.
Không thể chậm trễ, nhà họ Triệu cùng nhà họ Hoàng kết thông gia, tất nhiên là đã có thêm một lần xét nghiệm ADN lần nữa và xác thực Tâm Dao chính là tiểu thư thất lạc của nhà họ Hoàng giàu có nhất nhì thành phố. Thông tin vừa tung ra đã làm rúng động cư dân mạng. Họ lục lại thời điểm vào lúc nhà họ Hoàng mất con gái.
Một đám buôn người luôn trực chờ tại công viên, đợi sơ hở của cha mẹ thì lập tức cắp lấy đứa bé chạy mất. Trong lúc đó, không ít dân phòng đuổi theo, gây không ít tổn hại lên xe của đám buôn trẻ mới giúp Tâm Dao trong phút chốc nhảy được ra khỏi xe. Nhưng từ cú đập đầu và cú sốc tinh thần, cô đã quên mất mình là ai.
Đám cưới tổ chức linh đình, Tâm Dao đón tiếp tất cả các vị khách quý, cũng thuận theo người hâm mộ mà phát sóng trực tiếp. Cô mặc trên người bộ váy cưới bồng bềnh, đứng giữa lễ đường, một đàn chim được huấn luyện từ trước bay đến rồi thả chiếc khăn voan xuống che kín cả khuôn mặt mỹ miều kia. Vĩ Thành chờ đợi trên bục, không chịu nổi thêm giây phút nào mà bước nhanh xuống, nắm lấy bàn tay của cô.
Sau vài lời chúc tụng từ người dẫn chương trình, cha mẹ hai bên uống rượu và trao vàng. Vĩ Thành cùng Tâm Dao đứng đối diện nhau, ánh mắt hai người chỉ nhìn thấy mỗi đối phương vào lúc này mà thôi, nói lên lời thề của chính mình.
“Vĩ Thành, ngày đầu tiên em gặp anh, em chưa từng nghĩ mình sẽ có kết cuộc hạnh phúc như thế này. Em thích cảm giác được làm cô gái nhỏ khi ở bên anh, được nũng nịu và yêu cầu nhiều điều phi lý nhưng anh chưa bao giờ phàn nàn bất cứ điều gì. Đứng ở đây, em là Hoàng Tâm Dao nhận anh Triệu Vĩ Thành làm chồng và hứa sẽ giữ lòng chung thuỷ với anh, khi thịnh vượng cũng như lúc gian nan, khi bệnh hoạn cũng như lúc mạnh khoẻ, để yêu thương và tôn trọng anh mọi ngày suốt đời em.”
“Tâm Dao, anh từng nói với em rằng anh biết tất cả mọi việc dù bản thân nằm bất động trên giường. Từ giây phút em không nề hà việc gì, đối xử với anh như một người bình thường, chưa từng bỏ mặc anh thì anh đã nhận định em sẽ là người anh muốn đi cùng tới hết cuộc đời này. Đứng ở đây, anh là Triệu Vĩ Thành nhận em Hoàng Tâm Dao làm vợ và hứa sẽ giữ lòng chung thuỷ với em, khi thịnh vượng cũng như lúc gian nan, khi bệnh hoạn cũng như lúc mạnh khoẻ, để yêu thương và tôn trọng em mọi ngày suốt đời anh.”
Hai chiếc nhẫn được đeo lên tay nhau, trong giây phút hò reo của mọi người, cả hai trao cho nhau nụ hôn hạnh phúc nhất. Cư dân mạng cũng bắn pháo bông điên cuồng trong phần bình luận, giây sau còn bất ngờ hơn khi nữ ca sĩ Ngạn Hoa vốn đang lưu diễn ở nước ngoài lại bất ngờ xuất hiện trong đám cưới để hát tặng đôi bạn của mình.
Ngày hôm đó, hai người cưới và cả thành phố đều chung tay đón mừng.
“Chúng ta hãy tạo một gia đình riêng của chúng ta nhé.”
__________________
Hai tháng sau, Tâm Dao rón rén đi vào phòng của Vĩ Thành với hộp quà trên tay khiến anh bất ngờ.
“Nay ngày gì mà vợ tôi tặng quà cho tôi thế này?” Anh bật cười, tò mò hỏi.
“Anh mở ra đi.” Tâm Dao xoa hai tay vào nhau.
Vĩ Thành nghĩ lại một trò trêu chọc gì đến từ Tâm Dao, nhưng khi nhìn thấy thứ bên trong, anh hoàn toàn sững người. Đó là que thử thai hai vạch cùng giấy xét nghiệm. Anh vui mừng mà nâng cô lên xoay một vòng, không giấu giếm gì mà đi khoe khắp nơi khiến người trong nhà giật cả mình.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]