Chương trước
Chương sau
Hoắc Vi Vũ nhìn chằm chằm tin nhắn của anh gửi tới, bịt miệng, ngăn tiếng khóc của mình.
Anh không nói: | "Anh không kết hôn." Mà nói là: " Chờ anh trở về."
Chứng minh, anh thật kết hôn với Đan Địch Tư Lục Phỉ.
Không cần anh giải thích, cô cũng biết, anh là vì cứu những người kia.
Nếu là cô, giữ tình yêu và tình anh em, Cô cũng sẽ chọn cứu người.
Những chiến hữu kia, những anh em kia, là vì bọn họ mà bị bắt làm con tin.
Nếu bọn họ chết, CÔ và Cố Cảo Đình đến được với nhau cũng không vui vẻ, càng không an lòng.
Anh làm như vậy, cô cảm thấy rất đúng.
Cô không trách Cố Cảo Đình, cô hiểu anh, tán thành anh.
Chỉ là,
Vận mệnh trêu người.
Là ông trời, không cho bọn họ cùng một chỗ. | Kết quả đã như vậy, giãy dụa cũng chỉ vô ích.
Hoắc Vi Vũ cười khổ một tiếng, khịt khịt mũi.
"500 triệu, em sẽ không dùng, em sẽ bảo Trình Dật chuyển qua cho anh."
"Cố Cảo Đình, em hi vọng anh thật hạnh phúc, coi như cảm thấy buồn, cũng phải cố gắng làm mình vui vẻ."
"Chúng ta đều phải hạnh phúc, hạnh phúc thật nhiều, em chúc anh hạnh phúc." Hoắc Vi Vũ nhắn liên tiếp.
Lúc viết chữ, đã không nhìn rõ gì rồi.
Quá đau, đứng cũng không vững.
Cô ngồi xổm xuống, cuối cùng, nhịn không được, gào khóc. | Kỳ thật, rất khó chịu, vô cùng khó chịu, khó chịu như muốn chết đi.
Nhưng mà, Cô không thể khổ sở, cô không thể để người yêu cô lo lắng, không thể để người chán ghét mình vui vẻ, không thể để người khác đồng tình, càng không để người khác xem thường chế giễu.
Cứ mãi tìm kiếm trong ánh trăng đó
Một hình bóng của kí ức xa xăm
Nếu như lời chia tay là khởi đầu cho mọi sự khổ đau
Vậy thì anh nguyện được yêu một lần nữa trước khi tất cả kết thúc
Vẫn muốn em biết được anh yêu em rất thật lòng
Liệu rằng có ai hiểu được lòng anh không
Anh sẽ giả vờ ngốc nghếch, rồi sẽ mãi nhớ về em
Tiếp tục khép mắt lại
...Mong rằng những tháng năm ngày ấy...sẽ có người thay thế anh yêu em.
Để anh có thể yên tâm phần nào
Một lần nữa nhớ tới em, trước khi anh quyết định quên đi tất cả."
Tô Bồi Ân nghe cô hát. Cô hát cô cùng dở, sai nốt nhạc, như đang đọc bài vậy.
Nếu không phải nhờ lời bài hát, anh liền không biết đây là bài " Quỹ tích" của Châu Kiệt Luân.
Nhưng mà, Cô hát làm lòng anh ê ẩm, giống như có thứ gì len lỏi trong lòng, làm mắt anh có chút ẩm ướt.
Hoắc Vi Vũ vẫn hát, hát hát...
Hát đến không còn sức lực, cổ họng đau nhức, CÔ vẫn hát, gào thét, như muốn phát tiết ra hết thảy.


Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.