Chương trước
Chương sau
sắc mặt Linh lão tái nhợt nhìn về phía ngoài cửa sổ, tia hồng ngoại điểm xuyên thấu qua cửa sổ, cũng dừng ở trên đầu của ông.

Mồ hôi lạnh ứa ra, tay đều đang run rẩy.

“Tôi muốn, ông biết là cái gì.” Cố Cảo Đình thong thả ung dung nói, uống một ngụm cà phê.

Linh lão cắn chặt răng, trên mặt dữ tợn đều đang run rẩy, “anh càng như vậy, tôi càng không đáp ứng hỗ trợ.”

“Sửa cho đúng một chút, cái này không phải hỗ trợ, là mệnh lệnh.” Giọng Cố Cảo Đình lạnh lùng nói.

“anh dám!” Linh lão trừng lớn mắt.

“vì sao tôi không dám?” Cố Cảo Đình lãnh khốc, nâng cằm lên, đó là tiêu sát cùng dứt khoát.

khí thế Linh lão lập tức yếu đi.

ông suy tư nhìn Cố Cảo Đình. “Tôi giúp anh có chỗ tốt gì?”

“tài khoản ông trống không đủ bốn vạn, không có tiền tài, thủ hạ của ông sẽ chân thành với ông sao? sau khi sự thành, tôi cho ông năm trăm triệu.” Cố Cảo Đình lạnh nhạt nói.

“Đều bởi vì các người, bằng không tôi cũng sẽ không tổn thất nghiêm trọng như vậy.” Linh lão oán giận.

Cố Cảo Đình phong vân bất biến, “Năm trăm triệu, cũng đủ bồi thường sở hữu tổn thất của ông.”

“chỉ có năm trăm triệu, là có thể thu mua tôi? Đề nghị tổng thống bốn năm tuyển cử một lần, Duật Cẩn sẽ không bỏ qua cho tôi.” Linh lão có nỗi lo về sau, kích động nói.

Cố Cảo Đình nắm lên tư liệu trên bàn trà, “ông không có lựa chọn, trên tay tôi có chứng cứ ông tự tiện buôn bán lãnh thổ, về điểm này, bây giờ tôi có thể đem ông tử hình ngay tại chỗ.”

Linh lão nắm chặt nắm tay, nhìn tư liệu, lại nhìn Cố Cảo Đình, khẩu khí mềm xuống, “anh làm sao cam đoan tôi an toàn?”

“Duật Cẩn rơi đài, Mai Kính Sơn xong đời, Du Tiệp Ngạo và tôi đã liên kết thành một, ông cảm thấy, tôi không bảo vệ được ông chu toàn sao?” Cố Cảo Đình giơ lên khóe miệng, anh là quân nhân uy nghiêm.

phần tự tin kia, làm người thần phục và tín nhiệm.

“nếu Duật Cẩn không có rơi đài thì sao?” Linh lão lo lắng. 

“Lấy thế lực của tôi, cũng có thể bảo đảm ông bình an.” Cố Cảo Đình xác định nói.

“Được, bây giờ tôi trở về bố trí, về sau như Thiên Lôi, Cố tư lệnh sai đâu đánh đó.” Ngắn ngủn vài phút, Linh lão liền tan mất toàn bộ lệ khí.

mắt Cố Cảo Đình sắc bén nhìn Linh lão, phân phó: “Trình Dật, cấp tài khoản Linh lão đánh một trăm triệu đi.”

“Cảm ơn.” trên mặt Linh lão có chút gượng gạo quái dị.

“Không tiễn.” Cố Cảo Đình trầm giọng nói.

cửa bị Trình Dật mở ra.

Linh lão xuống xe.

binh lính Cố Cảo Đình buông thương (súng),nhường ra một lối.

Linh lão mang theo nhóm thủ hạ của ông bước nhanh rời đi.

“Tư lệnh, thật sự muốn đánh một trăm triệu đi sao?” Trình Dật có chút lo lắng.

Cố Cảo Đình thâm thúy nhìn thoáng qua hướng Linh lão đi, “Dùng người thì không nghi ngờ, nghi người thì không dùng, về khách sạn.”

“vâng.”

Cố Cảo Đình về tới khách sạn đã là bốn giờ rưỡi sáng.

Trung tá Thượng nghênh đón ở cửa, muốn nói lại thôi nhìn Cố Cảo Đình, cúi đầu, đi theo phía sau Cố Cảo Đình, cùng nhau vào thang máy.

“Nói đi, chuyện gì?” ánh mắt Cố Cảo Đình sắc nhọn, liếc mắt một cái liền xem thấu anh, nhẹ nhàng hỏi.

“Hoắc Vi Vũ, cô ta ở trong phòng ngài chờ ngài.” Trung tá Thượng báo cáo, đánh giá sắc mặt tư lệnh.

Cố Cảo Đình nhíu mày, trong mắt hiện lên một tia khủng hoảng, quét về phía trung tá Thượng, “anh bị bại lộ?”

“Cũng không phải.” Tim Trung tá Thượng bùm bùm nhảy bay nhanh, đột nhiên cảm thấy khẩn trương.

Nếu Hoắc Vi Vũ và tư lệnh hòa hảo, anh chính là nhất đẳng công thần.

Nếu quan hệ Hoắc Vi Vũ và tư lệnh càng kém, anh giống như xong rồi.

“Cái gì cũng không phải?” Cố Cảo Đình lạnh lùng nói, đề cao đê-xi-ben.

“Ngài thấy Hoắc Vi Vũ, liền hiểu rõ.” Trung tá Thượng cúi đầu.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.