Chương trước
Chương sau
Hoắc Vi Vũ mắt ánh lên tia sắc bén.

Cô bước nhanh đến, cướp lấy di động của trưởng thôn.

"Chuyện của tôi sao anh cứ muốn nhúng tay vào, anh rảnh rỗi như vậy à? Cho dù thất bại, cho dù có suy sụp, tôi cũng sẽ gánh vác tất cả, ai chẳng có lúc không được thuận buồm xuôi gió chứ." Hoắc Vi Vũ hét lớn.

Bởi vì tức giận, cho nên ngực cũng phập phồng kịch liệt.

Cô cực kì, cực kì, cực kì ghét. Mọi thứ cô làm đều nằm trong tay Cố Cảo Đình.

Cô cảm giác mình cực kì, cực kì, cực kì vô dụng.

Cô vất vả lắm mới quyết định buông tay anh....

Đối phương trầm mặc thật lâu. 

"Cái kia, tuy rằng tôi không biết cô đang nói gì, nhưng mà, trước tiên cứ trả tiền, rồi kí hợp đồng cái đã. Nếu mấy người không trả tiền, vậy thì cũng không cần kí hợp đồng, càng không cần bàn bạc việc thuê mướn nữa." Giọng một phụ nữ trung niên truyền tới.

Hoắc Vi Vũ dừng lại một chút, "Bà là?"

"Tôi là đại đội trưởng của ngư thôn, có chuyện gì sao?" Người phụ nữ trung niên hỏi lại.

"Ách..." Hoắc Vi Vũ mặt phút chốc đỏ bừng lên, áy náy nói: "Thật xin lỗi a, tôi nhận lầm người."

"Ký hợp đồng rồi thanh toán tiền trước, cô cứ từ từ bàn bạc với trưởng thôn." Đầu dây nói.

"Được."

Người phụ nữ cúp máy, đưa điện thoại cho Cố Cảo Đình.

Cố Cảo Đình nhận lấy điện thoại, hất hàm về phía cửa, ra lệnh, "Ra ngoài đi." 

"Rõ." Nữ binh doanh trưởng đáp lời.

Trung tá muốn nói gì đó lại thôi,sau đó không nhịn được, hỏi anh: "Tư lệnh, tôi không hiểu, ngài giúp cô ấy, vì sao lại không cho cô ấy biết? Cô ấy không biết ý tốt của ngài, làm sao có thể lại bên ngài được?."

Cố Cảo Đình ánh mắt trầm xuống, "Nếu cô ấy biết tôi giúp, chắc chắn sẽ nghĩ là tôi khinh thường cô ấy, nhất định không chịu nhận sự giúp đỡ của tôi."

"Cô ấy thật là thành sự thì ít mà bại sự có thừa." Thượng trung tá oán giận nói.

"Thượng trung tá." Vương Đông chen ngang, "Nếu không nhờ Hoắc Vi Vũ, Đan Địch Tư Lục Phỉ và tư lệnh đều đã chết ở Linh Đều. Nếu không nhờ Hoắc Vi Vũ, hiện tại Duật Cẩn đã sớm tự do, còn để anh ở đây ra oai sao?!."

"Tư lệnh thành ra như vậy không phải cũng vì Hoắc Vi Vũ sao?" Thượng trung tá phản bác.

"Tư lệnh là cái đinh trong mắt tổng thống, cho dù không có Hoắc Vi Vũ, những chuyện anh lo lắng vẫn sẽ phát sinh, bởi vì tư lệnh tài giỏi, có vương quyền." Vương Đông nhắc nhở nói.

Thượng trung tá cúi đầu, không nói gì, lo lắng nhìn về phía tư lệnh.

Cố Cảo Đình trầm mặc nhìn vào khoảng hư không, lên tiếng: "Giúp tôi hẹn Hạ Linh lão."

"Lần trước chúng ta tới gặp Linh lão, kéo theo đám người Sarah, Linh lão gia tổn thất vô cùng nghiêm trọng. Ngài ấy vẫn còn rất giận ngài, có lẽ sẽ không đồng ý đâu. " Vương Đông lo lắng.

"Tức giận chỉ là lúc đó, giờ đã qua mười ngày rồi, bởi vì ông ấy bị tổn thất nghiêm trọng, vậy nên, đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi*, vậy mới có ý nghĩa. Cứ hẹn gặp đi." Cố Cảo Đình hạ lệnh.

* giúp người trong lúc khó khăn

Vương Đông lấy điện thoại ra gọi, điện thoại vang lên ba tiếng bíp.

"Chào ngài, Linh lão gia, tôi là Vương Đông, xin hỏi ngài bao giờ thì rảnh, tư lệnh muốn tới gặp ngài." Vương Đông cười hì hì nói.

"Không rảnh." Linh lão trực tiếp tắt điện thoại.

Vương Đông nhìn về phía tư lệnh, báo cáo lại, "Xem ra ông ấy vẫn chưa hết giận."

"Hỏi Hạ quản gia, xác định xem hiện tại Linh lão đang ở đâu, chúng ta qua đó." Cố Cảo Đình lạnh lùng.

"Vâng." Vương Đông lại gọi điện thoại, một lúc sau, có chút kinh ngạc, báo cáo tiếp: "Linh lão đang ở Macao."

Cố Cảo Đình dường như đã đoán trước được, nhếch miệng, mắt sáng lên, "Bây giờ chúng ta tới Macao."

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.