Chương trước
Chương sau
Cố Cảo Đình là thép.

Cô là sắt.

Bời vì bản chất giống nhau, thép là sắt rèn thành.

Hai người chạm vào nhau, sẽ có tia lửa, nhìn như chói lọi, loá mắt, nhưng lại tổn thương cả hai, hao tổn lẫn nhau.

Cố Cảo Đình cao cao tại thượng, ra lệnh quen thuộc, anh cần là tuyệt đối phục tùng, đối với binh lính như thế, đối với phụ nữ cũng thế.

Anh là vương, vương giả duy nhất, cho nên, cơ bản anh không cần người nào cùng anh kề vai chiến đấu.

Anh chỉ cần, lúc anh mệt mỏi, lúc anh ta rã rời, có một người phụ nữ nhu tình, cho anh ôn nhu, giúp anh tiêu tan uể oải.

Mà cô, tính tình như vậy.

Cương liệt, độc lập, tự chủ, không muốn dựa vào người khác, càng khinh thường dựa hơi người khác mà sống.

Cô cố gắng hoàn thiện bản thân, làm một người phụ nữ xứng đôi với anh.

Nhưng anh, cơ bản không cần.

Vương Đông nói cô tự cho mình là đúng, bởi vì Vương Đông là người của Cố Cảo Đình, anh bị Cố Cảo Đình chi phối.

Bọn họ không phải cô, không biết, lúc cô lựa chọn, có bao nhiêu khó khăn, bao nhiêu suy nghĩ.

Cô, đối với anh từ đầu đến giờ không phải là không tín nhiệm, mà chính là không muốn anh chết, sợ anh xảy ra chuyện.

Bao nhiêu lo lắng, bao nhiêu không lý trí, chỉ có người yêu sâu đậm mới hiểu.

Kiêu ngạo như cô, khinh thường giải thích, tùy bọ họ nghĩ đi.

Cô hi sinh, không thẹn với lương tâm, không cần phải giải thích với bọn họ, càng không cần người ta báo đáp.

"Các người nhanh chóng vượt qua, cũng hi vọng anh ta, vĩnh viễn không thất bại, tôi sẽ cầu nguyện cho các người." Hoắc Vi Vũ gật đầu, thanh lãnh đi qua.

Trong lòng Vương Đông căng thẳng, nắm chặt cánh tay Hoắc Vi Vũ:

"Cô thật muốn vứt bỏ tư lệnh sao?"

Hoắc Vi Vũ cười nhạt một tiếng, trải qua sinh tử, cô cũng dần ngộ ra, cảm xúc so ổn định hơn so với lần trước nói với Thượng trung tá.

Khi đó, cô ủy khuất, khổ sở, gào khóc.

"Anh ta rất kiêu ngạo, tôi cũng thế, anh ta không hi vọng người khác vì anh ta mà hi sinh, tôi cũng vậy, không phải anh ta không tốt, mà chính là, tôi không làm được những gì anh ta muốn, nếu như kiên trì là mệt mỏi, từ bỏ sẽ dễ hơn, không có tôi, anh ta sẽ tốt hơn." Hoắc Vi Vũ rút tay mình ra.

"Tư lệnh yêu cô, ngoại trừ cô, anh ta sẽ không yêu người khác." Vương Đông nóng nảy nói ra.

Hoắc Vi Vũ đi qua.

Thời gian, có thể làm mờ hết thảy, tình yêu, vết sẹo.

Lúc yêu, thì yêu hết mình, lúc buông tay, cũng buông tất cả.

Đây chính là cô, Hoắc Vi Vũ!

Anh từ bỏ cô, cô cũng từ bỏ anh.

Cô từ bỏ, là chuyện cuối cùng cô có thể giúp anh.

Thời gian bình lặng trôi qua, một ngày, hai ngày.

Tứ xuyên cũng như ngày thường, đi làm, đi học đến trường, mua thức ăn.

Toàn bộ chuyện chính trị, ông chủ của họ cơ bản không biết.

Vì Duật Cẩn áp chế, ông một tay đạo diễn, tin tức phỏng vấn, toàn bộ đều bị hủy.

Trong lòng người dân, Duật Cẩn vẫn là một người chuyên cần chính sự yêu nước yêu dân, Cố Cảo Đình vẫn là anh hùng của toàn dân.

Ma cô, cũng trở lại cuộc sống bình thường như bao người khác.

Nhưng khác với trước kia, cô bây giờ, càng thêm yêu bản thân, không hề uống rượu, không hút thuốc, không trang điểm đậm, cũng không mặc quần áo hở hang, bắt đầu học nấu cơm, nấu đồ ăn.

Buổi sáng, hít thở không khí trong lành, chạy bộ, tập thể hình, ăn điểm tâm.

Trong nhà học tập lại những kiến thức đã bỏ rất lâu.

Ba ngày sau, cô điều chỉnh mình đến trạng thái tốt nhất, nhìn mình mặc đồ trong gương, áo sơ mi trắng, váy tím, khoác tím, tinh thần sáng láng.

Hoắc Vi Vũ giơ nắm đấm lên, động viên chính mình.

Cô muốn đi phỏng vấn công ty tài chính Quốc Thịnh.

Cuộc sống hoàn toàn mới, bắt đầu!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.