Chương trước
Chương sau
" Dưới một người, trên vạn người, thích làm gì thì làm, làm xằng làm bậy, ngẫm lại cảm giác thật thoải mái." Hoắc Vi Vũ lười biếng nói.

"Cô dám, cô không muốn giữ mạng cho những người anh em kia nửa à." Duật Cẩn uy hiếp nói.

Mắt Hoắc Vi Vũ trầm xuống, đạm mạc nhìn Duật Cẩn:

"Ông nhất định sẽ để Duật Nghị cưới tôi, không phải liền coi trọng những anh em kia của tôi sao? Bọn họ chết rồi, tôi đối với ông mà nói, còn có giá trị gì, ông nhất định đừng ép buộc tôi, nếu không, chúng ta cùng xuống địa ngục thôi."

" Không biết tốt xấu." Tổng thống tức giận ra ngoài.

Sau một giờ

Trong phòng bệnh

Tắng quản gia treo nước, nhìn mặt tổng thống đầy mây đen, khó hiểu nói:

"Tổng thống có chuyện gì lo lắng sao? Hiện tại ván đã đóng thuyền, Hoắc Vi Vũ đã là thái tử phi, Cố Cảo Đình cũng từ bỏ binh biến, có lẽ, thật như tổng thống nói, anh ta là kiếp Đa Nhĩ Cổn*"

"Tôi nhìn trúng cô bé này thông minh, can đảm, nhưng mà, cô gái này quá thông minh, có đảm lược, hôm nay cô ta nói toạc ra huyền cơ, làm tôi có chút sợ hãi." Tổng thống suy tư.

"Huyền cơ gì?"

"Cô ta hiện tại là thái tử phi, mỗi tiếng nói cử động đều đại biểu hoàng thất, lại không thể cầm tù cô, nếu như cô ta nổi điên lên, tổn hại chính là mặt của tôi và tôn nghiêm." Tổng thống lo lắng nói.

"Cô ta chung quy không nên để cho mình mất mặt." Tắng quản gia không tán đồng.

" Hi vọng như thế, tìm một người tiếp cận cô ta, một mặt, quy tắc hành vi của cô, mặt khác nhìn chằm chằm cô." Tổng thống phân phó nói.

"Đúng."

*

Hoắc Vi Vũ nhận điện thoại từ Tắng quản gia.

Cô đoán chắc trong điện thoại của cô có thiết bị giám sát.

"Tổng thống phân phó cô khởi động máy." Tắng quản gia lạnh lùng nói.

Hoắc Vi Vũ khởi động máy, rất nhiều cuộc gọi nhỡ.

"Có điện hạ không?" Tắng quản gia lo lắng hỏi.

Hoắc Vi Vũ kiểm tra, quả nhiên có Duật Nghị:

"Muốn tôi gọi cho anh ta sao?"

"Cô nói, cần phải kêu ngài trở về, tổng thống nói, nếu như cô có thể khiến ngài trở về, trước hôn lễ, cô không cần ở phủ thái tử." Tắng quản gia đàm phán nói.

Trong lòng Hoắc Vi Vũ dấy lên hi vọng.

Có lẽ, còn có hi vọng, chỉ cần có đủ thời gian, Cố Cảo Đình đạt được nhược điểm của Duật Cẩn, cô có cơ hội thoát thân.

Hoắc Vi Vũ gọi cho Duật Nghị.

Một tiếng, Duật Nghị bên kia liền bắt máy.

"Cô làm phỏng vấn kia là có ý gì? Không phải không muốn làm thái tử phi sao?" Duật Nghị khẩn trương hỏi.

"Duật Nghị, cảm ơn anh, chẳng qua, anh trở về đi." Hoắc Vi Vũ trực tiếp đi vào chủ đề chính.

"Cô muốn làm gì?" Duật Nghị quan tâm hỏi.

"Không thay đổi được, anh trốn tránh cũng vô dụng."

"Vậy được, tôi liền trở về." Duật Nghị nói, cúp máy.

Điện thoại của Hoắc Vi Vũ lại vang lên.

Là Lâm Thừa Ân.

Hoắc Vi Vũ nghe.

"Có ý gì, sao em lại muốn làm thái tử phi, từ khi nào em quen biết Duật Nghị vậy." Lâm Thừa Ân khó hiểu hỏi.

"Khó nói lắm, để nói sau đi." Hoắc Vi Vũ lười giải thích.

"Ngày mai, là lễ ăn mừng của Cố Cảo Đình, em đi không?" Lâm Thừa Ân dời đề tài nói.

"Ừm, Thừa Ân, em có chút mệt mỏi, cúp trước nha." Hoắc Vi Vũ không chờ Lâm Thừa Ân nói chuyện, cúp máy.

Cô nhìn Tắng quản gia:

"Phiền ông ra ngoài, tôi muốn ngủ."

Tắng quản gia gật đầu, rời đi.

Hoắc Vi Vũ khóa cửa lại, quay người, đi đến phòng tắm.

Mở cửa, nhìn thấy Cố Cảo Đình, giật mình, còn chưa kịp nói, Cố Cảo Đình đã cúi người, hôn lên môi cô.

Phòng này ở lầu mười sáu....

(*) Đa Nhĩ Cổn: Con trai thứ 14 của Thanh Thái Tổ ( Tra google để biết thêm chi tiết.)
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.