Chương trước
Chương sau
Thứ sáu

Hoắc Vi Vũ nghĩ tới nghĩ lui, trong lòng đều bất an.

Ngày mai là tiệc chúc mừngcủa Cố Cảo Đình, nói không chừng sát thủ lẫn vào trong đó?

thân thủ sát thủ kia cô đã trải qua, phi thường âm ngoan độc ác.

Không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất.

Cô phải nghĩ biện pháp nhắc nhở Cố Cảo Đình, khả năng Phùng Tri Dao có vấn đề.

Chỉ là, cô không thể dùng di động, cũng không thể dùng máy tính, bây giờ đi ra ngoài đều có vấn đề.

“Tôi là bạn của Hoắc Vi Vũ, các người ngăn cản tôi làm gì, có bệnh sao?” Bên ngoài một giọng nữ quen thuộc vang lên.

“mời vào.” Hoắc Vi Vũ gọi.

“Nghe được không, kêu tôi đi vào, lại ngăn cản tôi, cẩn thận tôi mét à.” Y Phương Phương không khách khí nói, đẩy cửa ra.

Tay cô bưng rổ hoa quả, cười nói: “chào cô, tôi mới nghe được phòng bệnh của cô, thật xấu hổ, đã tới chậm.”

Hoắc Vi Vũ nhìn thấyY Phương Phương, bốc cháy lên hy vọng.

cánh tay trái bị thương, không thể động, tay phải cầm tay Y Phương Phương, “Cám ơn cô tới thăm tôi.”

“Chúng ta có duyên, ngày hôm qua lúc cô bị thương, tôi cũng ở hội quán tư nhân làm tóc.” Y Phương Phương đem lẵng hoa đặt lên bàn.

Hoắc Vi Vũ liếc mắt ngoài cửa một cái.

Cô biết, tổng thống khẳng định phái người ở bên ngoài giám thị cô, nhưng mà, bên trong phòng bệnh hẳn là không có theo dõi.

“Tốt lắm. Ngày hôm qua người làm tóc thật nhiều, tổng giám nổi danh một chút đã sớm bị người hẹn trước, cô tìm ai đến cắt tóc?” Hoắc Vi Vũ tùy ý nói.

Cô nhìn chằm chằm cửa, cầm lấy tập giấy bác sĩ treo ở đầu giường bệnh, xé một tấm xuống, nhanh chóng viết trên giấy.

Y Phương Phương thấy cô như vậy, hiểu được vấn đề.

“Jane, anh ta là thiết kế sư cắt tốt nhất, kiểu tóc của tôi chính là anh ta thiết kế, đúng rồi, ngày hôm qua cô không có tắm rửa, tôi giúp cô, nơi này cô có quần áo tắm rửa sao?” Y Phương Phương hỏi.

Cô đi tới cửa, kéo mành lên, khóa cửa lại.

Như vậy người bên ngoài không có khả năng từ cửa sổ nhìn đến bên trong.

Hoắc Vi Vũ hơi giơ lên khóe miệng, người phụ nữ này thực cơ trí.

“Có, bệnh viện đưa lại đây. Cám ơn cô.” Hoắc Vi Vũ đem tờ giấy trên tay đưa cho Y Phương Phương.

“Nhắc nhở Cố Cảo Đình, có người muốn ám sát anh ta, Phùng Tri Dao thực khả nghi, đừng nói là tôi nói.” Trên tờ giấy viết.

“Vì sao? Không nói cô nói?” Y Phương Phương chỉ vào Hoắc Vi Vũ, dùng chính là khẩu ngữ.

Hoắc Vi Vũ viết nhanh trên giấy: “Tôi có lý do, ngàn vạn lần không thể cho Cố Cảo Đình biết.”

Ngoài cửa có chút hỗn loạn.

“vì sao khóa cửa lại? Mở cửa.” Tổng thống ra lệnh.

Y Phương Phương nghe được giọng tổng thống, rút tờ giấy Hoắc Vi Vũ viết ra, đi tới toilet, ném vào bồn cầu, đi tới, mở vòi hoa sen ra.

cửa bị mở ra, tổng thống đi đến, vô cùng không vui ngồi ở trên giường nhìn Hoắc Vi Vũ.

“nước nóng, có thể tắm.” Y Phương Phương từ trong phòng tắm ra tới, nhìn thấy tổng thống, lắc nước trên tay, ghét bỏ nói: “Tổng thống đại nhân, thiếu nữ muốn tắm rửa, ngài ở đây, không có thích hợp?”

“cô đi ra ngoài trước, tôi nói mấy câu với cô ta.” Tổng thống nói.

“vâng.” Y Phương Phương lo lắng liếc Hoắc Vi Vũ một cái, đi ra ngoài cửa.

“Duật Nghị mất tích, chuyện này cô có biết hay không, là cô cố ý xúi giục nó làm như vậy, đúng không?” Tổng thống lạnh lùng nói, vô cùngkhông vui, không có che dấu cảm xúc chính mình, trong mắt bắn ra giá lạnh, muốn đem Hoắc Vi Vũ giết chết tại chỗ.

Hoắc Vi Vũ không nghĩ Duật Nghị sẽ mất tích.

Nếu ngày mai anh ta không ra dự tiệc chúc mừng, như vậy, không thể tuyên bố cô là thái tử phi?

Cô đối với Duật Nghị nảy sinh ra vài phần cảm kích ……
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.