Chương trước
Chương sau
Hoắc Vi Vũ liếc anh:

"Anh muốn làm gì?"

Anh tại bên tai cô nói hai chữ số.

Hoắc Vi Vũ không hiểu.

Nhưng cô nhìn ánh mắ của anh sâu thẳm, bên trong lóng lánh như bảo thạch, đặc biệt mê hoặc người khác.

Nếu cô hỏi anh, thì cảm thấy mình hơi thấp bé.

Lát nữa, cô sẽ lén tra Bách Độ* chút.

"Ừm." Hoắc Vi Vũ giả bộ hiểu rõ lên tiếng.

Cô cầm túi, đi ra ngoài:

"Tôi đi cắt tóc, anh cứ tự nhiên như ở nhà."

Cố Cảo Đình nhếch miệng, nụ cười đặc biệt tà mị.

Hoắc Vi Vũ vừa ra khỏi cửa, liền lên Bách Độ tra, xem số 6 và số 9 có nghĩa gì.

Giống nhau, ngoại trừ dân mạng nhắn lại, còn có hình ảnh của Bách Độ gửi lại.

Hoắc Vi Vũ ấn vào, nhìn thấy đoạn chữ cùng một tấm ảnh, nhất thời như bị điện giật.

Thì ra là một tư thế.

Chết tiệt, cô lại đáp ứng lung tung cái gì vậy trời.

Đúng là không thể nó năng tùy tiện được, "haizz".

"Tiểu Vũ." Lâm Thừa Ân hô.

Hoắc Vi Vũ lập tức tắt trang web, nhét di động vào túi.

"Em không sao chứ?" Lâm Thừa Ân lo lắng đi đến trước mặt Hoắc Vi Vũ.

"Em không sao, lên xe rồi nói." Mặt Hoắc Vi Vũ đỏ hồng, lên xe của Thừa Ân, rời khỏi nơi này.

Anh đưa quần áo cho cô:

"Mặc vào."

Hoắc Vi Vũ tiếp nhận.

Lúc đầu cô muốn tự mua quần áo, nhưng mà, vừa rồi đi quá gấp.

"Anh xuống xe, em muốn thay quần áo." Hoắc Vi Vũ nói.

Lâm Thừa Ân dừng xe, dựa lưng vào cửa sổ xe, có chút lo lắng nói:

"Đại ca, nhị ca chưa liên lạc được, hỏi Nam Phong, Nam Phong cái gì cũng không biết, em nói xem, đại ca nhị ca bọn họ có xảy ra chuyện gì không?"

"Đừng đoán mò, đại ca nhị ca không có khả năng xảy ra chuyện." Hoắc Vi Vũ chặn lại nói.

"Bây giờ em tính sao? Cố Cảo Đình một mực quấn lấy em, anh ta nhất định là chơi chết em." Lâm Thừa Ân tức giận, buồn bực chính mình không nghĩ ra biện pháp.

Hoắc Vi Vũ mở cửa xe, đã thay quần áo xong, nói với Lâm Thừa Ân:

"Không phải như thế. Anh ta là vì bảo vệ em."

"Bảo vệ?" Lâm Thừa Ân lên xe, kích động nói:

"Tiểu Vũ, em đừng bị anh ta lừa gạt, nếu anh ta bảo vệ em, sao lại khắp nơi nhằm vào em."

"Anh ta không có, mang em đi tòa án quân sự là vì Mai tướng quân nhắm vào em, tự thân tổng thống ra mặt sẽ công bằng hơn, bọn họ lắp thiết bị phát hiện nói dối vào ghế của em, có thể chứng minh em trong sạch." Hoắc Vi Vũ giải thích nói.

"Cho nên, may mắn là em trong sạch, nếu em không trong sạch, em nghĩ Cố Cảo Đình sẽ bảo vệ em?" Lâm Thừa Ân đỏ mắt, cơ bản anh không tin.

Hoắc Vi Vũ biết nói nhiều cũng không thông, cô không thay đổi được cách nhìn của Thừa Ân đối với Cố Cảo Đình.

"Thừa Ân, em thích anh ta, vì em, anh đừng xung đột với anh ta." Hoắc Vi Vũ nhẹ nhàng nói.

Lâm Thừa Ân kinh ngạc nhìn Hoắc Vi Vũ:

"Em nói, em thích Cố Cảo Đình rồi! Không phải từ nhỏ em đã ghét anh ta sao?"

"Lúc đó không hiểu chuyện."

"Anh thấy em bây giờ càng không hiểu chuyện, ba vị hôn thê trước của Cố Cảo Đình đã chết, còn người thứ tư thì tự sát nằm trong bệnh viện nữa tháng, Cố Kiều Tuyết là em gái của anh ta, Ngụy Ngạn Khang là em rể, em bị hồ đồ sao? Nói không chừng những vị hôn thê kia là do anh ta giết chết." Lâm Thừa Ân vọt tới nói.

"Nếu như có thể không chế tình cảm, em cũng không muốn thích anh ta." Hoắc Vi Vũ thản nhiên nói, nhìn về phía trước.

Lâm Thừa Ân nhíu mày, không nói gì thêm, lái xe.

Hoắc Vi Vũ nhìn trộm anh một chút. 

Cô biết, Thừa Ân là quan tâm cô, cũng không nói gì thêm, lấy đồ trang điểm trong túi ra, trang điểm chút.

Sau một giờ, bọn họ đã đến.

Hoắc Vi Vũ mới xuống xe, liền thấy Cố Cảo Đình từ trên máy bay đi xuống...

(*)Công ty hữu hạn kĩ thuật mạng trực tuyến Bách Độ (Bắc Kinh) gọi tắt là Bách Độ, là công ty cung cấp dịch vụ tìm kiếm dữ liệu trên mạng lớn nhất.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.