Chương trước
Chương sau
khí trong đầu Hoắc Vi Vũ ong ong tác hưởng.

Lại không dám ra tiếng, sợ bên ngoài kia nghe được, tất cả mọi người đều xấu hổ.

Cố Cảo Đình nhéo thịt trên mặt cô, hạ giọng nói: “Da mặt quá mỏng, khi nào dày lên thì tốt rồi.”

Hoắc Vi Vũ đụng đỉnh đầu anh, “chỉ có anh dày.”

Cố Cảo Đình nâng lên cằm cô, xoa trán cô, “Tôi luyện qua Thiết Bố Sam, tương đương mình có thiết đầu công, ngu xuẩn.”

Hoắc Vi Vũ nhìn anh, thế nhưng không lời gì để nói.

“Hoắc Vi Vũ, Hoắc Vi Vũ.” Giọng Tần Vi vang lên ngoài buồng vệ sinh.

Hoắc Vi Vũ thở dài một hơi.

trong lòng cô mất mát.

Tần Vi xoay tròn cửa buồng vệ sinh nam, phát hiện là khóa, gõ cửa, gọi: “Hoắc Vi Vũ, bộ trưởng Tăng tới, Ngụy tổng nói tôi kêu cô qua.”

Hoắc Vi Vũ nhấp môi, từ trong cửa nhìn ra.

Bên ngoài kia đôi nam nữ thấy có người tới, chẳng những không có dừng lại, ngược lại càng hưng phấn.

Người phụ nữ ngồi ở trên bụng người đàn ông, không coi ai ra gì.

thôi đi, bọn họ không biết bên trong thật ra có người.

Người phụ nữ không có kềm chế giảm thanh âm.

Hoắc Vi Vũ cảm thấy, dựa vào trí thông minh củaTần Vi, khẳng định cho rằng âm thanh phát ra chính là cô.

Cô mua khối đậu hủ đâm chết đi, dù chết cũng nhảy vào Hoàng Hà rửa không hết.

“Muốn tôi giúp cô giải quyết sao?” ánh mắt Cố Cảo Đình sáng quắc nhìn cô.

Hoắc Vi Vũ bực bội, chỉ ngực anh, “Là chính anh gây ra. anh giúp chính mình, không phải giúp tôi.”

“à, vậy được rồi, xem cảnh phong hoa tuyết nguyệt, khó có cơ hội.” Cố Cảo Đình lười biếng nói, hướng tới bên ngoài cửa xem qua.

Hoắc Vi Vũ nhéo cằm anh, xoaymặt anh, để anh đối diện với cô.

Cố Cảo Đình nhìn cô nhíu mày, mỉm cười.

Trên thế giới này có thể xoay mặt anh, cô là người thứ nhất, cũng là người duy nhất.

người khác hoặc là không dám, hoặc là không có năng lực này.

trên mặt Hoắc Vi Vũ đỏ hồng lạ thường, dùng khẩu ngữ nói hai chữ, “Giúp tôi.”

“cô đi về trước, ở nhà chờ tôi.” Cố Cảo Đình trầm giọng nói.

Cô trừ ra về nhà, còn có thể đi nơi nào?

“bên phía Ngụy Tịch Phàm, tôi giúp cô giải thích.” Cố Cảo Đình bỏ thêm một câu.

Hoắc Vi Vũ chỉ có thể cúi đầu trầm mặc, tim đập, lại nhảy nhanh, căn bản không thể chậm lại.

giọng Tần Vi vang lên tới, “Hoắc Vi Vũ, Hoắc Vi Vũ, cô làm gì ở bên trong? Như thế nào khóa cửa, cô còn không ra tiếng, tôi gọi giám đốc tới cạy cửa.”

Hoắc Vi Vũ: “……”

Cô vàTần Vi ở chung một tháng, đối với tính cách cô ta có chút hiểu biết, cô ta hấp tấp, tuyệt đối làm được việc cạy cửa này.

Nếu như bị Tần Vi phát hiện tình huống bên trong, cô nghĩ cũng không dám nghĩ.

“anh nhanh lên.” Hoắc Vi Vũ thúc giục Cố Cảo Đình.

Anh thong thả ung dung lấy ra di động, chỉnh đến tiếng chuông.

Ở trong không gian yên tĩnh, tiếng chuông đặc biệt bắt mắt.

Hoắc Vi Vũ kinh ngạc hành động của anh.

Anh làm vậy không phải bại lộ hành tung sao?

Bên ngoài kia phát hiện bọn họ, người đàn ôngkéo quần đi tới.

Hoắc Vi Vũ chột dạ, chạy nhanh tới khóa cửa lại.

Cố Cảo Đình giơ lên tươi cười.

“Phanh” một tiếng, người đàn ông đá cửa, kêu gào nói: “Mẹ nó, đi ra cho tôi, lão tử phế mày đi.”

Cố Cảo Đình trong mắt xẹt qua một tia sáng.

Anh mở cửa, thân hình cao lớn che khuất tầm mắt người đàn ông thấp người, lạnh như băng nói: “anh nói phế đi ai?”

người đàn ông thấp người cảm thấy Cố Cảo Đình quen mặt.

Chính là, hiện tại mới vừa làm đến người phụ nữ, khí thế mạnh lên, một đấm đánh tới Cố Cảo Đình.

Cố Cảo Đình dễ như trở bàn tay cầm cánh tay người đàn ông, theo tay vung lên, người đàn ông té lăn quay trên mặt đất.

người phụ nữ kia nhận ra Cố Cảo Đình là ai, mở cửa, liền chạy ra, hy vọng Cố Cảo Đình không có thấy rõ mặt cô.

Tần Vi xem chạy ra không phải Hoắc Vi Vũ, hồ nghi, thăm dò, nhìn về phía buồng vệ sinh……
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.