"Cô cũng ăn nhiều một chút, lúc ôm em chỉ có xương bọc da." Cố Cảo Đình thương tiếc nói.
"Buông tay, vậy anh đừng ôm tôi." Hoắc Vi Vũ xoay người, đi ra ngoài.
Cố Cảo Đình ôm lấy eo của cô kéo vào ngực của mình, nhìn vào ánh mắt quật cường của cô, "Anh không phải chê em gầy, chỉ là hi vọng em có thể khỏe mạnh hơn một chút, mẹ của con anh có cơ thể ốm yếu nhiều bệnh, sao có thể chăm sóc con của anh."
Tim của Hoắc Vi Vũ đập nhanh hơn.
Cô và anh còn chưa đi tới bước cuối cùng thì làm gì có đứa nhỏ.
Cô kéo tay của anh, đi ra ngoài
Cố Cảo Đình bưng mì đi ra, ngồi ở phía đối diện cô.
Tiếng đập cửa vang lên.
Cố Cảo Đình nhìn về phía cửa, trầm giọng nói: "Vào đi."
Trung tá Thượng lấy chìa khóa mở cửa.
Binh sĩ phía sau anh đang kiềm chế ba người.
Hoắc Vi Vũ nhìn bọn họ rất quen mặt.
Không phải là ba nữ sinh kiếm chuyện với cô ngày hôm qua sao?
Cô nhớ rõ một người trong đó tên là Quán Quán.
"Là đám người này hãm hại tôi sao?" Hoắc Vi Vũ hỏi.
Ba nữ sinh đó trong lòng rất hận Hoắc Vi Vũ.
Bởi vì Hoắc Vi Vũ, hôm nay bọn họ cũng không có cơ hội tham gia hôn lễ.
Cho nên, cố ý trở lại dọa cô.
Bọn họ không nghĩ tới Cố Cảo Đình lại ở chỗ này.
Bị dọa quỳ ở trên mặt đất, cúi đầu, không dám nói lời
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quan-hon-keo-dai-co-thieu-sung-the-vo-do/3245528/chuong-232.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.