“Cái kia, là như vậy, tay của ngài nhịp để cho tôi hát《see you again》, tôi mới vừa học được, khả năng hát có chút không tốt.” Hoắc Vi Vũ nói trước.
Cố Cảo Đình lộ ra tươi cười, “see you again.”
Hoắc Vi Vũ cảm thấy chính mình bị đùa giỡn.
Bất quá, nghe giọng anh, xào xạt, hơi già nua, giống như người sáu, bảy mươi tuổi.
Coi như có thể làm ông nội đi.
“Không phải thật sự see you again, chỉ là bài hát mà thôi.” Hoắc Vi Vũ giải thích.
Cố Cảo Đình không cần chính mắt nhìn thấy, trong đầu liền phác hoạ ra bộ dáng cô sốt ruột, khuôn mặt khẳng định ửng đỏ.
“hát đi.” Cố Cảo Đình không có làm khó dễ.
Hoắc Vi Vũ hắng giọng, mở miệng nói: “It"s been along day without you my friend.”
Cố Cảo Đình phụt một tiếng cười, “Tôi nhớ rõ câu đầu tiên còn không phải nói, hát đi.”
Hoắc Vi Vũ: “……”
“Câu đầu tiên chính là như vậy.” Hoắc Vi Vũ đỏ mặt nói.
“uh, tiếp tục.”
“And I"ll tell you all about it when I see you again”
“sao câu thứ hai và câu đầu tiên điều giống nhau?” Cố Cảo Đình chen vào nói.
“Chính là như vậy.” Hoắc Vi Vũ nhíu mày, đề cao đê-xi-ben.
“à.”
Hoắc Vi Vũ mấp máy miệng, hắng giọng, chuẩn bị tiếp tục.
Quên lời.
Cô chuyển xuống di động, tiếp tục nói: “We"ve come along way from where we began”
“câu thứ ba cũng giống vậy?”
Hoắc Vi Vũ nổi nóng, “Câu đầu tiên, câu thứ hai, câu thứ ba, câu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quan-hon-keo-dai-co-thieu-sung-the-vo-do/3245504/chuong-208.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.