“Anh giúp đỡ cô ấy sao? Các người làm gì trong bụng liền hiểu rõ.” Ngụy Ngạn Khang đỏ mắt nói.
“Chúng tôi làm cái gì!” Cố Kiều Tuyết hùng hồn nói: “Anh nghe lời từ một bên nói xong đi chỉ trích chúng tôi.”
“Lời từ một bên?” Hoắc Vi Vũ lạnh nhạt nhìn Cố Kiều Tuyết.
Cố Kiều Tuyết khoanh tay trước ngực, trừng mắt nhìn Hoắc Vi Vũ, trào phúng nói:
“Sao lại có người da mặt dày như vậy, nói bậy bạ, đảo ngược phải trái, cho cô tiền, còn không bằng cho một con chó, chó còn vẩy đuôi trung thành với chủ, còn cô thì qua cầu rút ván.”
“Tôi không có qua cầu rút ván, cô tin hay không thì tùy.” Hoắc Vi Vũ lười giải thích, đi ra ngoài.
Cố Kiều Tuyết cản Hoắc Vi Vũ lại: “Hiện tại tất cả mọi người đều ở đây, nói cho rõ ràng đi, cô không cần ra vẽ, dì cho cô 10 vạn, cô có cầm không.”
“Tôi lấy rồi.” Hoắc Vi Vũ không phủ định nói.
“Cô đồng ý với dì cái gì, về sau không dây dưa với anh Khang nữa, bây giời cô đang làm gì vậy!” Cố Kiều Tuyết chất vấn.
“Vậy tôi sẽ nói rõ cho cô, tôi đến đây làm cái gì.” Hoắc Vi Vũ quay đầu, nhìn Ngụy Ngạn Khang, lạnh lùng nói:
“Tôi và anh không thể nào ở cùng với nhau, vĩnh viễn sẽ không có khả năng này.”
Trong lòng Ngụy Ngạn Khang rơi lộp bộp, lui về sau một bước.
“Vậy sao cô còn ở đây dây dưa với vị hôn phu của tôi.” Cố Kiều Tuyết ngang ngược nhìn Hoắc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quan-hon-keo-dai-co-thieu-sung-the-vo-do/3245411/chuong-115.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.