"Anh Dục Thành, tại sao anh lại đi xem mắt? Em không cho phép!" Bạch Uyển kéo ống tay áo của Mặc Dục Thành, với một chút kiên trì, nước mắt lưng tròng, nhưng có một chút bất bình. 
  Mặc Dục Thành khẽ nhíu mày, nhìn Bạch Uyển đang níu lấy tay áo mình, hất tay cô ta ra: “Cô Bạch, nếu tôi nhớ không lầm, chúng ta không quen biết.” Trong nháy mắt Mặc Dục Thành đẩy cô ta ra. 
Bạch Uyển lại nắm lấy tay anh, "Anh Dục Thành, chúng ta quen nhau hơn ba năm rồi. Chúng ta đã ăn uống, xem phim và đi mua sắm. Làm sao có thể xa lạ được? Anh Dục Thành, anh không thích em sao? Thà đi xem mắt cũng không thích em?” 
“ Thời gian không còn sớm nữa, tôi đi đây.” Anh ra hiệu cho Thất Ninh đến đỡ cô ta, Thất Ninh làm sao có thể không biết, nếu không phải vì thể diện của cô ta thì đội trưởng đã đuổi đi từ lâu rồi. 
  Không có ai cản đường, Mặc Dục Thành đi thẳng đến địa điểm mà mẹ anh đã định, trước đây anh chưa từng đi xem mắt nên cũng không cảm thấy xem mắt trong cửa hàng hoa có gì lạ... 
  Mặc Dục Thành mặc đồ rằn ri quân đội , nổi bật giữa đám người, đặc biệt là khí chất lạnh lùng nghiêm nghị, quả thực cho hắn thêm vài phần điểm. 
  Khi đến cửa hàng có tên Mộc Hoa, Mặc Dục Thành cũng không cảm thấy bất kỳ sự khác biệt nào, anh không hề biết Bạch Uyển không đi theo Thất Ninh mà là mà đuổi theo anh... 
Anh vừa đi đến 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quan-hon-doc-sung-chi-minh-em/2683189/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.