Chương trước
Chương sau
Mặc Dục Thành không ngờ rằng Tô Mộc Dao sẽ dám thách đấu với mình, điều này thật thú vị. Là một người lính đặc chủng, các kỹ năng khác nhau của Mặc Dục Thành đều rất tốt, bắn súng này...là kỹ năng đặc biệt của anh.

  Nhưng trường hợp này , có vẻ hơi bắt nạt người khác " Cô biết chơi?"

  "Từ nhỏ đến lớn đều chơi, tôi làm sao có thể không biết ?" Gia đình của cô bắt đầu từ thế giới ngầm, thậm chí bây giờ không thể hoàn toàn thoát khỏi bóng đen của thế giới ngầm. Trong một hoàn cảnh như vậy, nếu Tô Mộc Dao không biết chơi những thứ này, mới là kì lạ.

  Thấy Tô Mộc Dao nói như vậy, Mạc Dục Thành dứt khoát đem súng trường loại 95 bên cạnh nạp đạn vào, "Vậy tôi cùng cô chơi." Vừa nói, anh liên tiếp bắn ba phát, ba phát đều trúng hồng tâm, không những thế, ba lần bắn chỉ vào một lỗ duy nhất.

Người phụ trách đánh giá nhanh chóng chạy đến mục tiêu của Mặc Dục Thành và xác nhận kỹ năng bắn súng tuyệt đối chính xác của anh.

  Tô Mộ Dao cũng không kinh ngạc, dù sao hắn lớn lên với súng, cùng súng sinh tử. Tuy rằng tốc độ của cô không bằng Mặc Dục Thành nhưng độ chính xác không thành vấn đề. Ba phát súng vang lên, cô buông súng trường trong tay xuống, "Ba phát trúng hồng tâm, tôi cũng có thể làm được."

  “Cái này thì sao?" Mặc Dục Thành hướng bên cạnh trọng tài ra hiệu. Thấy trọng tài quay lưng về phía mình đặt đồ vật trước mặt mục tiêu, Tô Mạc có chút khó hiểu, không biết anh muốn làm gì.

  Khi người đó đi xa, Tô Mạc nhìn thấy một vỏ đạn đặt trước mục tiêu, lúc này vỏ đạn phía trên có một lỗ nhỏ, mục tiêu của bọn họ chính là lỗ nhỏ đó.

  "Viên đạn nhất định phải xuyên qua giữa nửa trên của vỏ súng, nhưng hôm nay thiết bị không hoàn chỉnh, khoảng cách xa như vậy, có thể chơi được không?" Mặc Dục Thành nói xong, Tô Mộc Dao hếch cằm nói: " Anh có thể chơi, tôi tại sao không thể chơi?"

 Súng trường đưa lên, Mặc Dục Thành nói: "Bắt đầu đi!"

  Trọng tài chuẩn bị hai bộ đạn mục tiêu, có thể nói cô cùng Mặc Dục Thành sẽ bắn cùng nhau. Chỉ là anh nhanh hơn Tô Mộc Dao rất nhiều, cô chỉ nghe thấy một tiếng súng nổ,

Một lát sau, Tô Mộc Dao cũng bóp cò...

  Hai bên thanh âm dường như đã hấp dẫn rất nhiều người chú ý, cách đó không xa, mấy nam nữ thanh niên cũng hướng bên này đi tới. Chỉ là Tô Mộc Dao và Mặc Dục Thành không chú ý đến những người đó.

  “Số 1 mục tiêu hoàn toàn trúng đích, số 2 mục tiêu bắn trượt.” Trọng tài thanh âm trầm xuống, xem ra ai thắng ai thắng đều rất rõ ràng.

  Tô Mộc Dao không có chút nào nản lòng, giơ súng bắn mục tiêu vài cái, giống như là trút giận, lại giống như là tức giận. Nhìn thấy dáng vẻ cô gái tức giận, Mặc Dục Thành không khỏi có chút buồn cười, nhưng trên mặt vẫn là vẻ mặt lạnh lùng.

Tô Mạc ghét nhất bộ dáng lạnh lùng này, “Anh so với những lời mà ông ngoại anh nói không giống nhau chút nào"

Anh đang ngắm bắn vào mục tiêu mà vừa nãy cô bắn trượt nghe thấy cô nói anh đáp lại: " Những gì mắt thấy tai nghe chưa chắc đã là sự thật. Ai bảo cô nghe những gì người khác nói?" Với một tiếng súng nổ, chiếc vỏ đạn mà Tô Mộc Dao bắn không trúng đã bay ra.

Lạc Vũ cẩn thận nép vào một góc, nhìn bức tranh hai người thân thiết trước mặt, hình như không hài hòa như trong tưởng tượng nhỉ?

  “ Đến rồi còn không ra, cần phải tớ tới mời sao?” Tô Mộc Dao liếc mắt nhìn phía sau không xa Lạc Vũ đang đứng, đừng tưởng cô không thấy, chỉ cần cô ấy vừa xuất hiện, cô đã phát hiện ra.

  Mỉm cười nhìn hai người trước mặt, Lạc Vũ chậm rãi đi đến bên cạnh Tô Mộc Dao, dùng cùi chỏ huých vào cô, “Dao Dao cậu làm sao vậy nhìn như là đang ăn thuốc súng vậy.”

  “Ở đây có chỗ nào lắp súng không ?” Đặt khẩu súng trường trong tay xuống, Tô Mộc Dao vẫn cảm thấy rất tức giận, cho dù thua cô cũng không thể thua thê thảm như vậy!

  Khóe miệng hơi giật giật, Lạc Vũ thật sự cảm thấy hôm nay Tô Mộc Dao bị anh họ của mình dồn vào đường cùng, " Dao Dao, dì không phải bảo cậu đừng chơi mấy thứ kia sao..." Cô ấy vẫn còn câu chưa nói ra, đó là là con gái phải chơi những thứ nhẹ nhàng quý phái như vẽ tranh thêu thùa, Tô Mộc Dao không phải đã vất vả duy trì bao nhiêu lâu rồi sao.

“Tôi không tin tốc độ tay của anh ta nhanh hơn tôi!” Nói tốc độ tay của cô không bằng anh trai mình cũng được, vậy Mặc Dục Thành thì sao?

  Không còn cách nào khác, Lạc Vũ đành phải hỗ trợ tìm kiếm, huống chi nó thật sự có.

Đối với sự thách thức của cô gái này, Mặc Dục Thành đương nhiên chấp nhận nó, nhưng...“Trong trò chơi có người thắng và người thua, cô sẽ làm gì nếu cô thua thì sao?"

“ Tùy anh!” Tô Mộc Dao trực tiếp nói thẳng, Lạc Vũ bên này không thể không nói:“ Dao Dao, nếu như cậu thua, cậu chỉ cần hôn anh họ của tớ một cái là được rồi.”

Cô lườm Lạc Vũ, nhưng Lạc Vũ lại cười không chút kiêng kỵ. Vốn tưởng rằng anh ta sẽ không đồng ý, không nghĩ tới hắn lập tức đồng ý.

  Nhìn súng lục trước mắt, Tô Mộc Dao trong lòng hừ lạnh một tiếng, cũng không có nghĩa là cô sẽ thua "Nếu thua, chỉ cần hợp tác với tôi, đừng luôn ngáng chân tôi là được."

  Anh sẵn sàng đồng ý, bởi vì Mặc Dục Thành biết rằng anh... sẽ không thua.

Trên đài thi đấu, Mặc Dục Thành và Tô Mộc Dao đứng ở hai bên của đài thi đấu, có ba khẩu súng lục đã tháo rời trước mặt mỗi người. Đầu tiên phải quen với các thành phần của khẩu súng lục để tạo điều kiện thuận lợi cho các bước tiếp theo. Bởi vì bọn họ đối với súng ống đã quen thuộc, bước này có thể bỏ qua.

  "Đừng quên, anh đã hứa cái gì!" Tô Mộc Dao nhìn ba khẩu súng trước mặt, phảng phất thắng lợi trước mắt, nhắc nhở Mặc Dục Thành.

  "Ừm, cô cũng đừng quên!" Anh không để ý đến việc Tô Mộc Dao nghiến răng nghiến lợi nói.

  Bên kia, sau khi hai người chuẩn bị xong xuôi, trọng tài giơ tay lên nhanh chóng phất cờ, "Bắt đầu!"

  Tốc độ của hai người nhanh đến mức có thể nói là chói mắt, Mặc Dục Thành không ngờ tới rằng tốc độ của cô lại nhanh như vậy. Mà Tô Mộc Dao lại dành thời gian xem xét tốc độ của anh, kỳ thật ngang bằng...

  Khi Tôn Ngọc Lan và những người khác đến bên cạnh Lạc Vũ, Mặc Dục Thành đang chơi, vì vậy cô ta không dám quấy rầy họ. Nhưng đối với Tô Mộc Dao, người có thể cạnh tranh ngang ngửa với anh, Tôn Ngọc Lan có phần tò mò, " Lạc Vũ, cô gái đó là ai? Tôi chưa bao giờ gặp qua cô ấy.”

  “Dao Dao là lần đầu tới đây nên cô không biết là phải rồi.” Lạc Vũ nhìn hai người đằng kia không chớp mắt, và trả lời câu hỏi của Tôn Ngọc Lan một cách tùy ý.

Tô Mộc Dao cảm thấy hơi lo lắng, đặc biệt là khi cô nhìn thấy anh vượt qua mình. Cuối cùng, cán cân thắng nghiêng về phía Mặc Dục Thành ...

  Khi tiếng còi vang lên, Tô Mộc Dao vẫn còn phần cuối cùng trong tay... Sau khi lắp ráp các bộ phận đã xong, cô nhận ra nó...?

  "Tôi nhận thua. So với anh tôi chỉ là muốn tự ngược đãi bản thân mà thôi." Tô Mộc Dao bất mãn nói, trực tiếp đi tới bên cạnh Lạc Vũ.

  Tuy nhiên, cô lại bắt gặp ánh mắt nhếch mép của ai đó. Cô không để ý trực tiếp kéo Lạc Vũ đi, cô làm sao có thể ở đây để Mặc Dục Thành hôn chứ!

Mặc Dục Thành cũng không để ý, hắn nhìn cô cùng Lạc Vũ rời đi, đi tới những người kia bên cạnh “ Mọi người tới rồi!”

“Anh Dục Thành, anh vừa rồi thật đẹp trai! ” đôi mắt cong của cô ấy cười rất dễ thương. Sự sùng bái anh trong mắt cô cũng rất rõ ràng.

  Anh sờ đầu Tôn Ngọc Lan, anh đã quen với sự tôn thờ của cô gái này trong nhiều năm, "Chỉ cần em luyện tập chăm chỉ, em sẽ giỏi hơn tôi" Nhìn Mặc Dục Thành vẫn coi mình như em gái Tôn Ngọc Lan cảm thấy hơi khó chịu ...
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.