“Đừng đánh, đừng đánh nữa, ông ngoại tới rồi!” Hai người nghe được lời nói của Lạc Vũ, nhưng bọn họ cũng chỉ là nghe cho có, cũng không có dừng lại động tác. 
  Ở đây Lạc Vũ lo lắng như một con kiến ngồi trên đống lửa, trong khi ông Tề và một vài người bạn cũ đã đi qua đây. Bởi vì Tô Mộc Dao và Mặc Dục Thành đặc biệt đến mức mọi người nghĩ rằng chính mình cũng đã bị lu mờ. 
  Trong mắt ông Tề, Tô Mộc Dao luôn là đứa trẻ lễ phép, ông chưa bao giờ nghĩ tới hôm nay lại có thể cùng Mặc Dục Thành thân thiết như vậy. Chỉ là trước đó ông đã nghe nói qua lai lịch và bối cảnh thế giới ngầm của nhà họ Tô, cho nên ông cũng không ngạc nhiên khi Tô Mạc biết những quyền như vậy. 
  “ Dao Dao, vì sao Dục Thành lại chọc cháu?” Ông Tề nghĩ thầm, nếu không phải cháu mình làm chuyện quá đáng, Tô Mộc Dao theo lý mà nói, sẽ không như vậy. 
Tô Mộc Dao lúc này vẫn còn tức giận, nhưng làm sao cô có thể nói về việc tên khốn đó hôn cô? 
" Cháu chỉ là tâm tình không tốt... Thực xin lỗi, ông cháu làm cho tất cả mọi người chê cười nhạo rồi." Tô Mộc Dao áy náy nói, hơi cúi đầu, cô thật sự có chút áy náy. 
  Mặc dù cảm thấy khác thường, nhưng cô không nói lời nào, ông Tề cũng không hỏi được gì. Rốt cuộc, nếu cô gái nhỏ không nói gì, Mặc Dục Thành làm sao có thể nói? So với Tô Mộc Dao ông càng hiểu 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quan-hon-doc-sung-chi-minh-em/2683174/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.