Sau khi viên đạn được lấy ra, anh nhanh chóng sơ cứu vết thương và băng bó lại... Mãi cho đến khi mọi chuyện được giải quyết, Mặc Dục Thành mới lấy chiếc khăn ra khỏi miệng Tô Mộc Dao. Lúc này, cô đang nhìn anh với ánh mắt hình viên đạn.
“ Mặc Dục Thành, anh có còn là đàn ông không, không biết thương hoa tiếc ngọc một chút nào sao?” Cô tức giận trách mắng, nhưng bởi vì mới khóc xong giọng nói nghẹn ngào, lại có chút nhu tình cùng đáng thương. Bị một con dao rạch để lấy viên đạn ra còn đau hơn nhiều so với bị bắn.
Đối với Mặc Dục Thành, anh thà đối mặt với nắm đấm của Tô Mộc Dao còn hơn đối mặt với những giọt nước mắt của cô. Nhìn cô không ngừng khóc trước mặt mình, Mặc Dục Thành thu dọn một đống đồ đạc rời khỏi phòng...
Mặc Dục Thành vừa rời đi, Tô Mộc Dao đang nức nở liền dừng lại...Rời đi rồi sao? Tại sao không an ủi gì cả! Tô Mộc Dao tức giận, lại càng ủy khuất, nhất là cảm giác được trên vết thương đau đớn, càng khóc càng to hơn...
Tô Mộc Dao là một người rất ít khóc, nhưng lần này, tựa hồ muốn khóc cho đủ. Mặc Dục Thành đang sắp xếp đồ đạc trong phòng khách, nghe thấy tiếng khóc trong phòng trong lòng có chút cáu kỉnh, lại không biết nên an ủi như thế nào.
“Đinh đinh ~” Chuông cửa vang lên, anh thà đối mặt với người ngoài cửa cũng thực sự không muốn nghe thấy tiếng khóc của cô nữa... Khi cửa vừa mở ra, ngoài cửa đột
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quan-hon-doc-sung-chi-minh-em/2683164/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.