"Alo, alo, alo, nói chuyện đi chứ..."
Lúc giọng nói ở trong loa đang không ngừng gào thét, Mạc Yên đã khóc thành tiếng trước, rồi nhanh chóng cúp điện thoại.
Kể từ sau khi xảy ra sự kiện đấu súng ở Tam Giác Vàng, đối với những người và những chuyện ở trong thủ đô, Mạc Yên lựa chọn phương thức giải quyết là đóng kín hết tất cả lại, cho dù cô biết những người ở trong nhà và Tần Thiên Nham ở sau lưng phái người đi tìm cô, nhưng cô vẫn như cũ cầu xin Mạc Hàn xử lý cho tốt chuyện cô đã "chết". Bởi vì lúc đó cô hoàn toàn không muốn trở về nơi cô đã từng rất quen thuộc, không muốn gặp lại bất kỳ người nào cô quen.
Cô và Tần Thiên Nham cùng nhau lớn lên, nếu như cô nhìn thấy những người đó thì họ sẽ làm cô nhớ đến Tần Thiên Nham.
Mà chỉ cần nghĩ đến Tần Thiên Nham, cô sẽ nghĩ đến ngày đó viên đạn đã bắn thẳng vào trong ngực làm cô đau đớn, loại đau đến mức tận cùng, đau đớn xâm nhập vào mỗi tấc trong da thịt, làm mỗi tế bào đều đau đớn.
Cô cho rằng cô có thể cứ như vậy phong bế hết tất cả.
Nhưng mà, hai năm đã qua, tâm hồn đã bị phong bế đã bị sự ấm áp của Nam Tinh dần dần mở ra lần nữa.
Nhớ đến hôn nhân của hai người, một khi đã buông ra thì tựa như thủy triều cuồn cuộn chảy đến.
Bạch Yên ở đầu bên kia trong thủ đô kinh ngạc nhìn điện thoại trong tay, cau mày
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quan-hon-doc-ai/3215739/chuong-46.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.