Mạc Yên đóng cửa lại, có chút bất đắc dĩ nhìn anh, "Anh, cái người này, tại sao lại thích leo cửa sổ như vậy chứ?"
Hồi lâu sau không thấy anh phản ứng, Mạc Yên bất giác có chút kinh ngạc, bước tới trước mặt anh, quan xát mặt mày của anh, lúc nhìn thấy đáy mắt chứa đầy mệt mỏi của Độc Cô Thiên Nhai, cũng tự mình thu lại nụ cười, đôi mi thanh tú khẽ nhíu, quan tâm hỏi, "Hôm nay làm sao lại yên tĩnh như vậy? Có phải đã xảy ra chuyện gì hay không?"
Độc Cô Thiên Nhai nhìn chằm chằm cô một hồi lâu, nhưng lại không nói gì, đột nhiên vươn tay ôm cô vào trong ngực, lúc cảm giác Mạc Yên giãy giụa, anh cúi đầu nói, "Cầu xin em hãy để cho anh ôm một chút!"
Mạc Yên ngẩn ra, lúc này từ trên người của Độc Cô Thiên Nhai truyền đến một hơi thở đè nén, bất lực, còn mang theo một chút bi thương. Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì mới có thể làm cho một người đàn ông phóng khoáng như gió sinh ra tâm tình như thế?
Cô than nhẹ một tiếng, vươn tay vòng lên lưng của anh, như đang vỗ về đứa trẻ, nhẹ nhàng vuốt lưng anh.
Mạc Yên biết không cần bao lâu tâm của anh sẽ bình thường lại thôi. Hôm nay chẳng qua chỉ muốn kiếm một chút an ủi từ chỗ của cô mà thôi.
Nhưng mà chuyện gì đã làm cho anh không giữ vững mình, mà không khống chế được biểu lộ mặt yếu ớt và bất lực này chứ?
Mạc Yên muốn biết nhưng không muốn đi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quan-hon-doc-ai/3215736/chuong-49.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.