Trong một chiếc xe màu đen đã đi xa, từ kính xe Nam Bá Đông nhìn thấy Tần Thiên Nham đang nhào tới chiếc xe đang bốc khói ở phía xa, con ngươi màu lam đậm thoáng qua một tia châm chọc, khoé môi nâng lên một nụ cười lạnh, "Anh ta vì em mà hoàn toàn điên rồi! Không có một chút lý trí, anh ta không nghĩ tới chẳng lẽ chúng ta lại chết dễ dàng như vậy sao? Nhóm cảnh vệ và lính bộ đội đặc chủng này của Trung Quốc, theo anh thấy thì bất quá cũng chỉ như thế này thôi! Nếu như không phải trước đó chúng ta đã sớm bố trí tốt hết rồi, dựa vào phòng vệ như vậy của bọn họ, hừ, sợ một nhà ba người của chúng ta đã sớm đi gặp thượng đế rồi."
Mạc Yên không có lên tiếng, cô biết tất cả anh nói đều đúng, cho nên Tần Thiên Nham mới buồn như vậy.
Theo lý thuyết, theo như cô hiểu biết về lực lượng phòng ngự của Trung Quốc, tuyệt đối không thể yếu kém như thế này mới phải chứ, tại sao lại có thể dễ dàng để hai người của thế hệ thứ hai đắc thủ như vậy? Những lính canh gác ở những vùng phụ cận, chẳng lẽ đều ăn cơm ngồi rồi sao? Thời gian và tuyến đường mà bọn họ xuất phát đều đã có những lực lượng liên quan kiểm tra nghiêm ngặc, những sát thủ thế hệ thứ hai này làm sao có thể dễ dàng đến gần đoàn xe của bọn họ như vậy?
Mạc Yên càng nghĩ càng kinh hãi, cầm tay của Nam Tinh, cũng bởi vì trong lòng vô cùng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quan-hon-doc-ai/3215710/chuong-62.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.