Chương trước
Chương sau
Dọc theo đường đi, Trình Khuynh Nam làm bộ như không có việc gì đi theo sát nói chuyện phiếm với Mạc Yên, hỏi cô vì sao lại muốn tìm Lam Khảm Khảm? Lại hỏi cô là ai muốn trị cổ độc vậy? Người trúng cổ độc là loại cổ độc gì? Rồi thì trúng phải cổ độc này vào lúc nào?

Trình Khuynh Nam là một người phụ nữ cực kỳ thông minh, các vấn đề mà cô hỏi xem ra đều là những vấn đề bình thường, nhưng cô lại rất khéo khi đi theo dấu vết mà tìm được đầu mối mà mình muốn, sau đó cô lại biết một chút chuyện về cổ độc, mang tất cả mọi chuyện xâu chuỗi lại với nhau liền có được một câu truyện đại khái cũng chưa rõ ràng lắm.

Mặc dù Mạc Yên không rõ mục đích của cô, nhưng những vấn đề mà cô hỏi cũng cực kỳ bình thường và không quan trọng, nên Mạc Yên mới trả lời cô từng câu một.

Trong lòng của Trình Khuynh Nam có vài điều cân nhắc, nếu thật sự muốn ra tay với Mạc Yên, như vậy thì tốt nhất nên dụ dỗ Lam Khảm Khảm tới đây, chỉ chờ vào trại của Nạp Tây, gặp được Lam Khảm Khảm và xác nhận cái người tên Nam Bá Đông kia, làm cho bà tin họ đã làm cho em của bà là Lam Phượng Phượng chết nơi ở đất khách, cô vẫn có thể mượn tay Lam Khảm Khảm giết chết Mạc Yên, thần không biết quỷ không hay tiêu diệt tình địch lớn nhất này.

Khoé môi của Trình Khuynh Nam nâng lên một tia cười lạnh, Mạc Yên lại vừa nâng mắt lên nhìn về phía cô ta, trong lòng Mạc Yên cảm thấy rùng mình, nhìn Trình Khuynh Nam duyên dáng quay mặt đi, trong lòng lại sinh ra vài phần cảnh giác.

Đường đi vào Tộc Nạp Tây cực kỳ hẻo lánh, cũng cực kỳ bí ẩn, sau khi Trình Khuynh Nam dừng xe tại bãi đậu xe ở phía dưới, dẫn Mạc Yên đi tới một nơi khoảng chừng hai mươi phút, lúc này mới thấy cánh cửa điện thờ có hàng rào bao quanh Tộc Nạp Tây.

Bên cạnh cánh cửa điện thờ có một gian nhà gỗ nhỏ như phòng bảo vệ.

Người ở trong nhà kia vừa thấy có người tới, lập tức có một người cao lớn đi ra, một người đàn ông trung niên có làn da đen đi tới.

Khi người đàn ông kia vừa thấy hai người phụ nữ xinh đẹp thì liền ngẩn người. Khi nhìn thấy da dẻ mềm mại trắng ngần của Mạc Yên, thì đáy mắt xẹt qua một tia kinh ngạc, lại nhìn thấy trên lưng Mạc Yên mang theo ba lô, lập tức quát lớn, "Hai cô gái này, nơi này là của tư nhân, cấm không cho người ngoài đi vào, mời hai cô nhanh rời đi cho."

Trình Khuynh Nam cười với anh, "Anh mới tới sao? Tôi là Trình Khuynh Nam, bạn của trại chủ Lam của các người."

Trình Khuynh Nam nghĩ rằng khi nói ra tên mình là có thể đi vào, dù sao cô cũng đã đi qua hàng vào này rất nhiều lần rồi, có rất nhiều người bảo vệ đã từng thấy Lam Thiên Long tự mình dẫn cô ra vào nơi này, chẳng qua người đàn ông hôm nay có phần lạ mặt, không nhận ra cô, sợ là mới tới.

Người đàn ông trung niên kia đánh giá trên dưới cô vài lần, vẻ mặt lập tức coi nhẹ nói, "Có rất nhiều phụ nữ tới tìm trại chủ của chúng tôi, thật xin lỗi, trại chủ của chúng tôi không có đặc biệt căn dặn rằng có khách tới, nên các người không thể vào."

Sắc mặt của Trình Khuynh Nam lập tức trầm xuống, mắt thấy cô muốn nổi giận, Mạc Yên kéo nhẹ ống tay áo của cô, cản ở trước mặt cô, cười dịu dàng rồi thương lượng với người đàn ông trung niên kia, "Anh gì ơi, có thể phiền anh vào trong thông báo cho trại chủ Lam của anh một tiếng hay không? Nói là Trình Khuynh Nam tiểu thư tìm anh ta có việc gấp, việc gấp này mà nhỡ có bị trì hoàn, chỉ sợ cơn giận của trại chủ nổi lên, anh có đảm đương nỗi không?"

Anh Hắc do dự một chút, lại nhìn thoáng qua các cô, "Các người chờ một chút, tôi đi thông báo một tiếng." Anh liền lập tức đi tới nhà gỗ.

Chỉ chốc lát sau, có một người đàn ông ở bên trong nhà gỗ chạy vọt ra, trực tiếp chạy thẳng tới trước mặt của Trình Khuynh Nam, trưng ra bộ mặt mập mạp, đen thui, treo nụ cười nịnh hót, "Trình tiểu thư, thật xin lỗi, người này mới tới, nên anh ta mới không nhận ra cô, đã đắc tội rồi, tôi mang các người vào trong tìm trại chủ!"

Trình Khuynh Nam hung hăng trừng mắt liếc anh Hắc một cái, kêu Mạc Yên đi vào bên trong.

Càng lên trên núi hàng rào càng nghiêng và dốc, dùng đá lát và đá vụn trải thành một con đường, từ cửa điện thờ đi vào trong một chút thì liền nhìn thấy một quảng trường được lát đá xanh.

Xung quanh quảng trường đều có nhiều một và hai tầng nhà lầu, xem ra hàng rào này hẳn là nơi mọi người thường tụ hội. Mà nhà của trại chủ Lam thì vẫn cần phải đi vào trong nữa.

Cho mãi đến khi đi đến trước cửa của một toà lầu to lớn có khí thế trang nghiêm, Mạc Yên mới nhìn thấy trên cửa có treo một bảng tên màu đen, trên đó có treo hai chữ to lớn, khí thế, và mạnh mẽ--"Lam phủ". (Nhà họ Lam).

Người đàn ông trung niên tên là anh Hắc dẫn hai cô tới đây đi lên gõ cửa, mở cửa là một người trung niên năm mươi tuổi mặc quần áo của Tộc Nạp Tây, có một đôi mắt sáng và sắc bén, nhìn Trình Khuynh Nam và Mạc Yên ở phía sau người đàn ông trung niên, khi thấy rõ là Trình Khuynh Nam, ông mỉm cười, "Thì ra là Trình tiểu thư đến! Mời vào!"

Trình Khuynh Nam cũng biết ông, nâng khuôn mặt tươi cười thân thiết với ông, "Bác Lam, con mặt dày đến làm phiền các người đây. À, để con giới thiệu một chút, đây là bạn của con, Mạc Yên. Mạc Yên, còn đây là đại quản gia của nhà họ Lam, bác Lam."

Mạc Yên lễ phép gật đầu với bác Lam, "Bác Lam, xin chào!"

Bác Lam để cho Trình Khuynh Nam và Mạc Yên đi vào, rồi sớm phất tay với người đàn ông trung niên đã dẫn họ tới, thấy anh lui ra thì đóng cửa chính lại, nói với Trình Khuynh Nam và Mạc Yên, "Trình tiểu thư, Mạc tiểu thư, mời đi theo tôi!"

Bác Lam đã nhìn Lam Thiên Long từ bé cho đến lúc lớn, không có người nào có thể so với ông hiểu rõ Lam Thiên Long muốn tim của Trình Khuynh Nam như thế nào. Nhưng cho dù Lam Thiên Long đối với Trình Khuynh Nam tốt ra sao, Trình Khuynh Nam vẫn là không rung động.

Nhìn bộ dạng của trại chủ của mình vì người phụ nữ này mà thường xuyên nhìn trời buồn bã, bác Lam của có chút quan tâm Trình Khuynh Nam, ông không hiểu, một người đàn ông tốt như trại chủ của bọn họ, muốn tiền có tiền, muốn thế có thế, cho dù là tướng mạo thì cũng thuộc loại đẹp nhất, nhưng tại sao Trình Khuynh Nam vẫn không thích trại chủ chứ?

Hình như từng nghe trại chủ mơ hồ nói qua, Trình tiểu thư dường như đối với gia chủ Độc Cô thần bí ở chỗ sâu nhất trong Ngọc Long Tuyết Sơn có tình ý, có phải vì vậy mà không thích trại chủ của bọn họ hay không?

Bác Lam lại nhìn thoáng qua Trình Khuynh Nam xinh đẹp và thời thượng, thật sự muốn hỏi những thứ ở trong lòng cho rõ, tốt hay xấu thì cũng chỉ là một câu nói, chỉ cần có thể giải thoát trại chủ của mình khỏi vòng xoáy tình cảm sớm một chút thì tốt rồi.

Nhưng mà trong lòng ông cũng biết rõ, việc riêng của trại chủ và Trình tiểu thư, không tới phiên người làm như ông có thể can thiệp. Ông lo lắng cho trại chủ, cũng chỉ có thể để ở trong lòng.

Bác Lam dẫn bọn họ đi tới trước mặt một gian nhà có ba tầng màu đỏ, tầng lầu cao cao kia như viết nên câu truyện của người dân tộc, cây cột và gỗ lim ở khắp tường có thể thấy được đó là niềm may mắn và vật tổ của Tộc Nạp Tây.

Bác Lam hơi gật đầu với Trình Khuynh Nam và Mạc Yên, "Xin hai cô ở đây chờ một chút, chờ tôi vào trong báo một tiếng."

Tính tình Mạc Yên tốt nên cười nói, "Vậy làm phiền bác Lam rồi."

Nhưng đôi mi thanh tú của Trình Khuynh Nam lại nhẹ cau, sắc mặt có chút không kiên nhẫn. Nếu như không phải muốn lợi dụng bọn họ, cô mới không thèm tìm tới trước mặt của Lam Thiên Long, nghĩ đến Lam Thiên Long quấn quýt si mê cô, trong lòng Trình Khuynh Nam cũng đặc biệt vặn vẹo.

Hai người đứng ở bên ngoài một hồi lâu, liền nhìn thấy bác Lam dẫn một người đàn ông có thân hình to lớn và khoẻ mạnh, tướng mạo thô kệch và tài giỏi đi nhanh ra.

"Nam Nam, sao em lại tới đây? Sao không nói cho anh một tiếng, anh sẽ ra ngoài đón em!"

Trong hai mắt của Lam Thiên Long đầy thâm tình chỉ đặc biệt nhìn Trình Khuynh Nam, ngay cả là Mạc Yên, người đẹp như vậy đứng ở bên cạnh của Trình Khuynh Nam mà anh cũng đều làm như không nhìn thấy, có thể thấy được Lam Thiên Long yêu Trình Khuynh Nam sâu đậm như thế nào.

Lam Thiên Long không hề che dấu ánh mắt nóng bỏng của mình, làm cho trong lòng của Trình Khuynh Nam cảm thấy không được tự nhiên. Vì muốn che dấu sự mất tự nhiên của mình, Trình Khuynh Nam đẩy Mạc Yên lên, "Thiên Long, đây là Mạc Yên, bạn của em, hôm nay em mang cô ấy tới đây là có chuyện muốn nhờ bác gái."

Lúc này Lam Thiên Long mới phát hiện ra Mạc Yên, khi nhìn thấy gương mặt trong sáng, lịch sự và nho nhã của Mạc Yên, anh sững sờ một chút, sau đó gật đầu với Mạc Yên xem như là chào hỏi.

Sau đó anh lại đưa ánh mắt rơi vào trên mặt của Trình Khuynh Nam, đôi lông mày đậm nhăn lại, sắc mặt có chút khó xử, "Nam Nam, em cũng biết mẹ anh, bà ấy..."

Trình Khuynh Nam vội nói, "Em biết bác gái đã không quan tâm chuyện ở bên ngoài nhiều năm, nhưng Thiên Long, anh coi như là giúp đỡ em đi, để em đi vào nói chuyện với bác gái một chút, chỉ một chút thôi có được không? Nếu như bác gái có ý kiến thì tụi em lập tức lui ra có được hay không?"

Người ở trong lòng mình khó có dịp muốn nhờ mình, làm sao Lam Thiên Long có thể nhẫn tâm nói không chứ?

Anh lập tức cười nói, "Vậy được rồi! Anh mang hai người tới chỗ mẹ anh, nhưng nếu như mẹ anh mất hứng, Nam Nam, em phải chạy ra mau có biết không?"

Trình Khuynh Nam vội vàng gật đầu, "Dạ biết!"

Được Lam Thiên Long dẫn, ba người bọn họ xuyên qua vài hành lang uốn lượn, đi đến phía sau, khi đi đến phía sau nhìn thấy một toà lầu nhỏ viết là "Phật đường", trong lòng Mạc Yên nắm thật chặt, khó trách Trình Khuynh Nam nói Lam Khảm Khảm không lo chuyện đời đã nhiều năm, là vì bà ấy tin Phật nên ăn chay niệm Phật rồi.

Lam Thiên Long gõ cửa, một người như nhũ mẫu hơn năm mươi tuổi ra mở cửa, vừa thấy là Lam Thiên Long, thì vội làm lễ, "Nô tỳ bái kiến đại thiếu gia!"

*(Vì ở đây vẫn còn lạc hậu, nên mình sẽ dịch hơi nghiêng về cổ đại.)

Lam Thiên Long cười hỏi, "Nhũ mẫu, mẹ con đâu?"

Nghe bọn họ xưng hô, trong lòng Mạc Yên có chút chấn động, bọn họ ở nơi này xưng hô vẫn còn giống như thời cổ sao, kiến trúc ở xung quanh và cách ăn mặc cũng đều là phong cách của thời xưa, còn có phong cảnh xinh đẹp ở nơi này, hiển nhiên như một thế ngoại đào viên không lây nhiễm thế tục.

Ánh mắt của vị nhũ mẫu kia nhìn Lam Thiên Long rất hiền từ, nhưng cũng cực kỳ cung kính, "Phu nhân đang lễ Phật, đại thiếu gia có việc muốn nói với phu nhân sao?"

"Dạ, con và Nam Nam có việc muốn tìm mẹ bàn một chút."

Đang nói, trong phòng liền truyền đến một giọng nữ mang theo chút tang thương, "Nhũ mẫu, để cho bọn người của Thiên Long vào đi!"

"Dạ, phu nhân!"

Nhũ mẫu mở cửa, lách người qua để cho Lam Thiên Long dẫn Trình Khuynh Nam và Mạc Yên đi vào.

Mạc Yên đi theo sau lưng bọn họ vào, Phật đường cực kỳ rộng lớn, đàn hương ở bên trong lượn lờ, thờ cúng ở chính giữa chính là chủ thần linh và là thần hộ mệnh tối cao nhất của Tộc Nập Tây--Thần Tam Đoá.

Trước tượng đài to lớn đó có một người phụ nữ mặc quần áo Tộc Nạp Tây đang quỳ trên đệm lót, nhìn từ bóng lưng đó, có thể thấy thân hình nhỏ gầy, từ khi bọn họ tiến vào cho đến khi đứng ở một bên, thân thể của bà ấy vẫn thẳng tắp, sừng sững và bất động, chẳng qua chỉ có tay chuyển động giữa Phật châu, đôi môi mấp máy, mơ hồ như đang đọc kinh Phật, nhưng bọn người của Mạc Yên thì lại nghe không hiểu bà ấy đang đọc kinh gì.

Nghĩ đến bà có thể là Lam Khảm Khảm, thì thấy có hi vọng là đại ân nhân có thể cứu được Nam Bá Đông và Nam Tinh ở trong nước sôi lửa bỏng, trong lòng Mạc Yên kích động và bất ổn, cô không biết phải làm sao mới thuyết phục được Lam Khảm Khảm cứu người.

Nhũ mẫu lén lút lui xuống, Trình Khuynh Nam muốn nói chuyện, nhưng Lam Thiên Long đè cô lại, ý bảo cô bình tĩnh một chút đừng vội.

Đợi Lam Khảm Khảm niệm xong một đoạn kinh, lúc này mới đúng dậy, con mắt lạnh nhạt hơi liếc mắt nhìn bọn họ, rồi nói, "Theo tôi qua đây!"

Lúc này Mạc Yên mới nhìn rõ diện mạo của Lam Khảm Khảm, bà ấy bảo dưỡng thật là tốt, nhìn tuổi của Lam Thiên Long, thì Lam Khảm Khảm ít nhất cũng phải bốn mươi, nhưng da bà lại không có nếp nhăn, mặt mày xinh đẹp như chỉ mới đầu ba mươi, chỉ có đôi mắt kia, đen nhánh và thâm thuý, như có thể nhìn thấu mọi thứ trên thế gian, không dính bụi trần, lạnh nhạt đến xuất thần.

Lam Khảm Khảm dẫn bọn họ vào một phòng nhỏ ở bên cạnh Phật đường ngồi xuống, nhũ mẫu nhanh tay lấy trà cho bọn họ, rồi lại theo quy củ đứng ở một bên, cúi đầu không nói chuyện.

Lam Khảm Khảm nhìn Lam Thiên Long, đáy mắt hiện lên một tia dao động, nhưng rất nhanh lại khôi phục sự lạnh nhạt như bình thường, "Thiên Long, con có chuyện quan trọng gì muốn nói với mẹ sao?"

Lam Thiên Long nhìn thoáng qua Trình Khuynh Nam, rồi cười với Lam Khảm Khảm, "Mẹ, là Nam Nam có việc muốn nhờ, con chỉ dẫn cô ấy tới đây, xin lỗi vì quấy rầy mẹ tu."

"Không sao, con thích Nam Nam, mẹ biết, nhưng không biết Nam Nam tiểu thư có ý gì với Thiên Long nhà tôi hay không? Nếu như hai bên có ý thì nhanh chóng làm tiệc mừng luôn đi, tôi cũng được yên tâm. Nếu như hai người vô duyên thì nên nói sớm cho thoả đáng, nhà họ Lam chúng tôi trước giờ không cầu xin người, và cũng không giúp người ngoài, Nam Nam tiểu thư, cô nói việc này có đúng không?"

Lam Thiên Long, Trình Khuynh Nam, và bao gồm cả Mạc Yên, đều không nghĩ tới Lam Khảm Khảm mới mở miệng liền nói lời này, bọn họ đều là người thông minh thì làm sao lại không hiểu ý tứ ở trong đó.

Nếu Trình Khuynh Nam cô có việc muốn nhờ, nhưng Lam Khảm Khảm bà chỉ giúp người trong nhà.

Cho nên nếu Trình Khuynh Nam cô là con dâu nhà tôi, vậy Lam Khảm Khảm bà đương nhiên đồng ý giúp, còn nếu như không phải, thì thật xin lỗi vì không tiếp đãi.

Sắc mặt của Trình Khuynh Nam có chút khó coi, tâm tư của Mạc Yên cũng được thu lại.

Chỉ có trên mặt của Lam Thiên Long mang theo một chút mong đợi và chút lo lắng, vui buồn lẫn lộn chờ câu trả lời của Trình Khuynh Nam.

Trình Khuynh Nam có chút trầm tư như quyết định điều gì đó, ánh mắt kiên định nhìn về phía Lam Khảm Khảm, "Con có thể nói chuyện riêng với bác gái một chút không?"

"Có thể!" Lam Khảm Khảm cũng cực kỳ nhanh nhẹn, "Các người đều lui ra ngoài đi, tôi nói chuyện với Nam Nam một chút."

Mạc Yên nhìn Trình Khuynh Nam, Trình Khuynh Nam cho cô một ánh mắt yên tâm.

Mạc Yên nhìn cửa đóng lại như cô phải đối mặt với một hoàn cảnh xa lạ, đám người xa lạ, thật sự rất mệt mỏi, như không biết phải sử dụng sức lực toàn thân như thế nào.

Hiện tại cô chỉ có thể kí gởi hi vọng vào người Trình Khuynh Nam, hi vọng Trình Khuynh Nam có thể cho cô một tin tốt.

Nhưng cô lại không biết, bây giờ cô đang nhờ không đúng người!

Cho dù Mạc Yên rất thông minh, nhưng cô tuyệt đối không thể ngờ, người mà Độc Cô Thiên Nhai nhờ tới chăm sóc cô, lại đang thiết kế một cái bẫy quanh co lớn như vậy, chỉ vì ý nghĩa muốn tiêu diệt cô, tình địch lớn nhất này.

Tron phòng, Trình Khuynh Nam nhìn vẻ mặt lạnh nhạt của Lam Khảm Khảm, cô cười tươi như hoa, "Bác gái, con cũng không vòng vo với bác, hôm nay con tới đây, là muốn hoàn thành tâm nguyện cho bác."

Hai mắt Lam Khảm Khảm nhẹ nheo lại, "A..., chỉ giáo cho?"

Trình Khuynh Nam làm như đã định liệu trước, cũng thẳng thắng với Lam Khảm Khảm, "Con nghĩ trong lòng bác vẫn chưa buông xuống được cái chết của dì Tiểu Lam có đúng không?"

Trong nháy mắt sắc mặt của Lam Khảm Khảm đều phủ đầy sương lạnh, sát khí chợt loé lên, "Trình Khuynh Nam, đừng tưởng rằng cô là người phụ nữ mà Thiên Long thích, thì tôi không làm được gì cô."

Trình Khuynh Nam vội cười nói, "Bác gái đừng hiểu lầm! Con chỉ muốn nói cho bác biết, bạn con là Mạc Yên, cô ấy tới tìm bác có chuyện, chính là muốn cầu xin bác giải cổ độc tuyệt tình cho một người đàn ông. Mà theo như Thiên Long đã nói, chỉ có nhà họ Lam mới nuôi cổ độc tuyệt tình, hơn nữa cũng chỉ có dì Tiểu Lam đã từng nuôi nhiều năm trước. Sau đó dì Tiểu Lam lại chết nơi đất khách, bác gái, chẳng lẽ bác không muốn biết nguyên nhân rõ ràng sao? Không muốn đòi lại công đạo cho dì Tiểu Lam sao?"

Khoé môi Lam Khảm Khảm gợi lên một nụ cười cao giọng, "Cô có kế hoạch gì, nói cho tôi nghe một chút."

Trình Khuynh Nam nhỏ giọng trao đổi với Lam Khảm Khảm...

***

Nói về bên này, khi Nam Bá Đông và Nam Tinh bước xuống máy bay, đã sớm có một nhóm người mặc toàn âu phục màu đen chờ sẵn ở thông đạo của máy bay.

Vừa thấy Nam Bá Đông và Nam Tinh xuất hiện, cầm đầu là một người đàn ông hai bảy hai tám tuổi tươi cười nghênh đón, "Anh Đông, hoan nghênh anh tới Nam Cương! Em đúng là đã chờ rất lâu rồi, bây giờ anh Đông mới có dịp đến đây, bất luận như thế nào thì cũng nên để em tận tâm làm chủ nhà dân bản xứ này."

Người này là bá chủ trong bóng tối ở Nam Cương--Đoàn Kiều Thành.

Nam Bá Đông đấm nhẹ vai anh, "Thằng nhóc này, thời gian này có khoẻ không?"

Đoàn Kiều Thành cười vang nói, "Có anh Đông chiếu cố, thì làm sao có thể không khoẻ được!"

Nam Cương và Tam Giác Vàng sát nhau, hắc đạo của hai nơi này gắn bó nhau để tồn tại. Đoàn Kiều Thành và Nam Bá Đông là bá chủ ở hai nơi, cho nên cũng thường lui tới, hơn nữa tính tình của hai người cũng được coi là thân nhau, thường xuyên qua lại, liền trở thành một số ít bạn bè đáng tin cậy.

Lần này Nam Bá Đông đến Nam Cương, tất nhiên không thể không làm phiền Đoàn Kiều Thành, mà cơ hội Nam Bá Đông tìm đến mình giúp đỡ, cầu còn không được, Đoàn Kiều Thành cũng rất vui lòng giúp đỡ.

Trên xe của Đoàn Kiều Thành, Nam Bá Đông cũng không dong dài, trực tiếp nói rõ mục đích của mình.

Đoàn Kiều Thành vừa nghe vị "chị dâu" trong truyền thuyết vừa tới Nam Cương, chính mình lại không chăm sóc, lại khó tránh mà giải thích, sau đó liền gọi điện thoại sai thủ hạ, bảo Nam Tinh cho biết nơi đó, sai người đi tìm Mạc Yên trước.

Nam Tinh luôn luôn chú ý đến định vị vệ tinh của Mạc Yên bỗng kêu lớn, "Ba, không tốt rồi, tín hiệu của mẹ biến mất rồi."

Sắc mặt của Nam Bá Đông trong nháy mắt trầm xuống, "Biến mất ở nơi nào?"

Nam Tinh duỗi tay bấm trên bàn phím máy tính vệ tinh, "Là ở Ngọc Long Tuyết Sơn, ba, có thể là mẹ một mình đi tới Tộc Nạp Tây."

Nam Bá Đông trầm giọng ra lệnh, "Đi! Chúng ta trực tiếp đi vào trong đó!"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.