Không thể không nói, vẻ mặt diễn kịch lần này của Tần Thiên Nham rất tốt, vẻ mặt mang theo tủi thân, lên án, và ai oán đã thật sự đả động đến trái tim nhỏ bé của Mạc Yên. 
Cô lấy giọng nói hiếm khi được dịu dàng của mình nói, "Được rồi, tôi không bỏ anh! Anh mau ngồi dậy uống thuốc đi rồi ngủ một giấc thật ngon." 
"Vợ à, anh muốn em ngủ cùng anh!" Cánh tay dài của Tần Thiên Nham vòng qua xiết chặt eo và cổ của cô, đầu của anh dùng sức cộ lên cổ và lên người cô, mùi rượu này làm cho Mạc Yên sắp ngất. 
Mạc Yên đang muốn đẩy anh ra, thì đột nhiên Tần Thiên Nham lại nôn khan một tiếng. Sau đó thì một đống vật dơ bẩn liền phun thẳng lên người Mạc Yên. 
Mạc Yên không thể tin nhìn một đống dơ bẩn trên người mình, thật sự muốn tát cho con ma men này một cái, nhưng Tần Thiên Nham lại cố ý làm như mình chẳng làm ra việc gì sai, còn đang không ngừng cọ trên người cô, kết quả trên người của hai người đều dính đầy vật dơ bẩn làm người ta buồn nôn. 
Dạ dày Mạc Yên vốn rất yếu, bị mùi thối khó ngửi này làm cho dạ dày cô cuồn cuộn lên, rốt cuộc cô không chịu được, nôn một tiếng, cũng phun một đống ra. 
Lần này thì tốt rồi! Hai người giống như mới chui từ trong thùng nước thúi ra, vừa thúi vừa ẩm ướt. Cho dù trong phòng có máy sưởi, Mạc Yên vẫn cảm thấy rất khó chịu, làm cho ngay cả lòng muốn chết 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quan-hon-doc-ai/3215643/chuong-97.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.