Yêu có nhiều khó khăn, yêu có nhiều đau thương, yêu...tại sao lại có nhiều đau khổ?
Nghi vấn như vậy, nhưng trước kia chưa bao giờ xuất hiện trong đầu của Tần Thiên Nham và Mạc Yên đối với cuộc sống vẫn luôn hạnh phúc của một đôi tình nhân, nhưng bây giờ trong mắt bọn họ lại hiện lên một loại đau đớn thấu tận xương.
Mạc Yên làm sao lại không biết hiện tại Tần Thiên Nham đang nếm nhiều đau khổ, cô thương tiếc anh.
Nhưng cô cũng hiểu rõ anh, thậm chí hiểu rõ anh còn hơn với bản thân mình.
Cũng bởi vì quá hiểu rõ anh, cho nên, cô mới sợ.
Cô sợ, từ nay về sau, cô và anh...sẽ cách xa nhau vĩnh viễn như trời và đất.
Nếu như, cô chỉ là cô;
Nếu như, cô không mang thai;
Nếu như những thứ này không có nếu như, cô yêu anh như vậy, cô thật sự mong muốn thành toàn cho anh, cam tâm tình nguyện mà thành toàn cho anh.
Nhưng mà, đứa trẻ cứ như vậy sống sờ sờ mà sinh trưởng trong thân thể cô, đó là kết tinh tình yêu của hai người bọn họ, là sinh mạng kéo dài của bọn họ, cô làm sao mà bỏ đây? Tại sao cô có thể cam lòng bỏ đi? Tại sao có thể? Tại sao có thể? Tại sao có thể?
Cô nhìn vào tròng mắt xa xôi của anh, tràn đầy sự cầu xin, anh Nham, không cần phải như thế!
Cầu xin anh, em không muốn tàn nhẫn như vậy!
Đây chính là đứa con của chúng ta, là con của chúng ta đó! Cầu xin anh đừng tàn nhẫn mà tước đoạt đi sinh mạng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quan-hon-doc-ai/116703/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.