Chương trước
Chương sau
Lâm Hạ biết rất nhiều trạng nguyên của tỉnh sẽ nhận được rất nhiều phần thưởng của chính phủ cùng với trường học, nhưng không hề biết cái hạng hai này của bản thân cũng có thể nhận được tiền thưởng nhiều đến như thế.
Tuy rằng không có nhiều như trạng nguyên, nhưng học phí trong mấy năm đại học này căn bản không cần phải lo lắng nữa, Ba Lâm mẹ Lâm càng thêm vui mừng, bọn họ trước giờ chưa từng biết học hành tốt còn có thể kiếm tiền, hơn nữa còn là mấy chục vạn [1]. Còn Hứa Nhược Nhược lại càng ghen ghét đến đen cả mặt, dựa vào đâu mà chuyện tốt gì cũng đều bị Lâm Hạ chiếm thế? Không cần biết là chồng chưa cưới hay là mọi người ai nấy cũng đều tán thưởng.
[1] Vạn là đơn vị tiền tệ được sử dụng bên Trung Quốc
1 vạn = 10 ngàn = 10.000 (Một vạn bằng mười ngàn)10 vạn = 100 ngàn = 100.000 (Mười bạn bằng một trăm ngàn)100 vạn = 1000 ngàn = 1.000.000 (Một trăm vạn bằng một triệu)
“ Lâm Hạ, sau này nếu như anh không có ở bên cạnh em, thì một mình em đừng đi gặp Hứa Nhược Nhược. ” Hồi tưởng lại cái ánh mắt vừa rồi Hứa Nhược Nhược đã nhìn lấy Lâm Hạ, trong lòng Tiêu Thần dâng lên một trận bất an.
“ Sao thế ạ?”
Tiêu Thần xoa xoa đầu của cô, “ Nghe lời, Lâm Hạ. ” Anh không có chứng cứ, không muốn khiến cô lo lắng, nhưng nhớ đến ý hận vừa rồi trong mắt của Hứa Nhược Nhược, lại không khỏi khiến anh cảm thấy lo lắng.
Lâm Hạ vểnh vểnh môi: “ Ồ. ” Trong lòng có chút không cam tâm tình nguyện, rõ ràng lúc trước anh đối với cô tuy là không thể xem như bảo gì nghe nấy, nhưng cũng sẽ không dùng loại ngữ khí này để ra lệnh cho cô nha.
Chuyên gia tình yêu Tả Tiểu Linh đã từng nói qua: Phụ nữ trước khi lên giường của đàn ông nhất định phải suy nghĩ cho kỹ càng, bởi vì trước lúc đó, người đàn ông có lẽ sẽ xem bạn là bảo bối, còn sau khi có được bạn rồi, phần lớn đàn ông đối với bạn có lẽ sẽ không còn quý trọng nữa.
Lẽ nào, Tiêu Phần chính là một phần trong số những người đàn ông đó sao?
“ Đang nghĩ gì thế?” Tiêu Thần nhìn thấy dáng vẻ chau mày của cô thực sự quá đáng yêu, nhẹ giọng bật cười lên.
Lâm Hạ hít hít mũi, ngẩng đầu lên nhìn anh một cái, bắt được vẻ cưng chiều và dịu dàng lộ ra từ trong mắt của anh, cô lắc lắc đầu, thầm mắng bản thân mình nghĩ nhiều rồi. Nếu như anh thật sự là loại đàn ông như thế, thì làm sao có thể dùng loại ánh mắt này để nhìn cô chứ. Càng huống hồ, loại đàn ông đó làm sao có thể so sánh được với Tiêu Thần chứ.
“ Không có gì. ”
Tiêu Thần làm sao có thể không biết cô đang nghĩ gì cơ chứ, đôi tay đỡ lấy cô ôm vào trong lòng, ánh mắt rất chân thật, biểu tình rất nghiêm túc: “ Lâm Hạ, chỉ cần em an ổn, anh mới không cảm thấy lo lắng. ”
Lâm Hạ cúi thấp đầu: “ Anh yên tâm, em sẽ không trở thành vật cản chân của anh đâu. ”
“ Không phải là cản chân anh. ” Tiêu Thần nâng cằm của cô lên, thuận lợi nhìn thấy ánh mắt ảm đạm của cô: “ Anh chỉ là không hy vọng vào lúc em cần anh, anh lại không có ở bên cạnh em. ”
Thân là một người quân nhân có rất nhiều điều không được theo ý mình, đặc biệt là lính đặc chủng. Khi ai nấy cũng đều có thể ôm lấy bà xã của mình, bọn họ lại phải nhẫn nhịn chịu đựng nỗi nhung nhớ đối với bà xã mà chiến đấu trên chiến trường. Thậm chí, bà xã xảy ra việc gì đó bất trắc, bọn họ cũng không thể kịp thời mà xuất hiện bên cạnh cô ấy. Loại cảm giác này, trước đây Tiêu Thần chưa từng có qua, nhưng hiện tại, Lâm Hạ xuất hiện, tiến vào trái tim của anh một cách rất tự nhiên. Cho nên, anh cũng sẽ giống như những người đàn ông bình thường khác, sẽ lo lắng những chuyện không thiết thực.
Đôi mắt của Lâm Hạ trong tức khắc liền ửng đỏ, cô làm sao có thể không biết thân là một người quân tẩu sẽ xuất hiện loại tình huống này, điều này đổi lại là trước kia, cô nhất định sẽ không quá đau lòng. Nhưng hiện tại không giống thế, trong lòng cô lúc này toàn bộ đều là anh. Nếu như có một ngày cô xảy ra chuyện gì đó, mà anh lại không ở bên cạnh, thế…….loại khả năng này cô nghĩ cũng không dám nghĩ.
“ Anh yên tâm, em sẽ nghe lời của anh mà. ”
“ Thế mới là đứa bé ngoan của anh. ”
“ ……… ”
Ngày thứ ba sau khi đã đính hôn xong, Tiêu Thần đã phải quay về bộ đội rồi. Dù gì anh quay về đây là vì muốn giải quyết vấn đề giữa cô và anh, hiện tại giải quyết xong, anh cũng nên quay trở về rồi.
Mấy năm nay Lâm Hạ bận rộn đến quen, một khi rảnh rỗi sẽ cảm thấy rất bức rức, cho nên cô đi tìm một công việc ở thành phố A này. Tiêu Nguyệt Nhi từ nhỏ đến lớn cũng chưa từng đi làm thêm bao giờ, nên cũng đi theo cô học hỏi.
Nơi bọn họ bước vào nhà máy đồ chơi, làm việc trên dây chuyền sản xuất lắp ráp của công xưởng, làm những việc như đóng gói sản phẩm cùng với hàn nối. Công việc không quá cực nhọc, bởi vì bình thường đều là ngồi làm. Nhưng Tiêu Nguyệt Nhi từ nhỏ đã là một đại tiểu thư tay yếu chân mềm, cô ấy vừa cầm máy hàn điện lên, lập tức bị dọa cho tay phát run, cuối cùng món đồ đó đã thành công mà rơi xuống mu bàn tay của cô ấy, đồng thời còn lăn lộn thêm một vòng. Tức khắc, trên tay của Tiêu Nguyệt Nhi bị bỏng đến bốc cả khói.
“ AHHHH_____” Tiếng la thất thanh vang lên khắp cả công xưởng.
Quản lý công xưởng là một người phụ nữ, khi nhìn thấy cô ấy dùng tiếng la có đề-xi-ben cao đến thế để hét lên chỉ bởi vì bị máy hàn điện đốt phải mu bàn tay, sắc mặt lập tức trầm xuống.
“ Chỉ là bị đốt bỏng mà thôi, la cái gì mà la!” Loại chuyện này thường xuyên xảy ra ở trong công xưởng, cho dù là người nhỏ hơn Tiêu Nguyệt Nhi tận mấy tuổi cũng không bị doạ thành như thế này, đã đến nơi rách nát này để làm việc rồi, còn cho rằng bản thân mình là thiên kim đại tiểu thư à. Có chút thương tích nhỏ xíu, dùng giấy vệ sinh đắp lên là được rồi, đến cả bác sĩ cũng không cần đến khám.
Lâm Hạ vốn dĩ là đang lấy mấy con xe đồ chơi đi đến chỗ kiểm nghiệm viên để kiểm nghiệm, đi nửa đường đã nghe thấy tiếng hét lớn của Tiêu Nguyệt Nhi, lập tức bỏ con xe xuống nhanh chóng quay trở lại đấy.
“ Nguyệt Nhi, làm sao thế?” Lâm Hạ đỡ bàn tay bị thương của cô ấy lên xem thử, tức khắc bị dọa một phen hoảng hồn. Tuy rằng vết thương vừa bị bỏng không phải rất đau, nhưng dáng vẻ của vết thương bị bỏng thực sự rất đáng sợ đấy. Đặc biệt là tay của Tiêu Nguyệt Nhi trắng nõn trơn mịn thế này, khiến cho vết thương trên đó trông càng kinh khủng đáng sợ hơn, cũng khó trách Tiêu Nguyệt Nhi sợ đến thế này.
Cả mặt Tiêu Nguyệt Nhi đẫm lệ nhìn lấy Lâm Hạ: “ Lâm Hạ, đau quá. ”
Lâm Hạ thổi thổi vết thương trên tay của cô ấy, xoay đầu nói với quản lý: “ Quản lý, chúng tôi có thể xin nghỉ phép không, vết thương trên tay của Nguyệt Nhi phải lập tức xử lý mới được. ”
Tuy rằng trong lòng rất không tình nguyện, nhưng nhìn thấy Tiêu Nguyệt Nhi đúng thật đang rất đau đớn, vì không muốn chuốc lấy phiền phức cho bản thân, quản lý chỉ đành đồng ý. Nhưng trong lòng vẫn là đang bất mãn mà lầm bầm, chẳng qua chỉ là bất cẩn bỏng phải thôi mà, làm quá như thế làm gì chứ.
Đây là một nơi tương đối hoang vu hẻo lánh, xung quanh cũng chẳng có cái bệnh viện nào, chỉ có thể đến trạm y tế gần xưởng đồ chơi để xử lý một chút trước đã, sau khi bớt đau rồi Lâm Hạ liền đưa cô ấy quay về nhà.
Sau khi nhìn thấy vết thương ở trên tay của Tiêu Nguyệt Nhi, trong nhà tức khắc náo loạn cả lên. Đặc biệt là mẹ Tiêu, một bên rơi nước mắt một bên đỡ lấy Tiêu Nguyệt Nhi muốn đưa cô ấy đến bệnh viện.
“ Vết thương có bé tí thế kia đi bệnh viện cái gì chứ?” Tiêu Viễn Cường nhíu nhíu mày, khi ánh mắt quét đến bàn tay của Tiêu Nguyệt Nhi trong mắt loé qua tia đau lòng, nhưng vẫn cứng miệng nói: “ Nếu Lâm Hạ đã đưa nó đến trạm y tế xem qua rồi, thì đừng đi bệnh viện nữa. ”
Mẹ Tiêu gấp rồi: “ Cái này là vết thương bé tí sao? Ông xem tay đã bị bỏng thành ra thế này rồi!”
“ Năm đó tôi trúng đạn rồi cũng chỉ ở trạm y tế xử lý đơn giản qua thôi đấy, tại sao những đứa trẻ bây giờ chẳng lẽ đến cả một chút đau đớn này cũng không chịu được sao? Bà hỏi Lâm Hạ thử xem, nếu như trên người con bé xuất hiện chút vết thương nhỏ này, thì con bé có đi bệnh viện hay không?” Trước đây lúc Tiêu Viễn Cường làm lính cũng đã chịu không ít cực khổ, cho nên đương nhiên cũng nghĩ rằng con của ông của nên như thế mới phải.
Lâm Hạ đứng ở chỗ đó không chút động đậy, tuy là nói vết thương bị bỏng không quá nghiêm trọng, sau khi Tiêu Nguyệt Nhi ở trạm y tế xử lý qua đã không sao nữa rồi, Tiêu Viễn Cường có lẽ biết là tay của cô ấy không sao cho nên mới ngăn cản, nhưng cố chấp như thế này thì cũng có chút nói không nên lời nha. Lâm Hạ rõ ràng nhìn thấy trong đôi mắt của ông loé qua tia đau lòng, bởi vì thế, cách làm của Tiêu Viễn Cường có chút khiến người ta khó hiểu.
Mẹ Lâm lập tức nổi giận lên: “ Ông lấy trước đây để so sánh với hiện tại? Được, năm đó lúc hồng quân không có cơm ăn còn phải gặm vỏ cây, thế có cần để cho Tiêu Thần cùng Nguyệt Nhi ở trước mặt ông gặm vỏ cây thử không? Thân thể Nguyệt Nhi vốn đã không được tốt, nếu như bị nhiễm trùng thì phải làm sao đây?” Nói xong liền kéo Nguyệt Nhi đi ra ngoài, cửa đóng rầm lại một tiếng.
Lâm Hạ đang muốn chuồn ra ngoài, chợt bị Tiêu Viễn Cường gọi lại.
“ Lâm Hạ, Nguyệt Nhi từ nhỏ đã được yêu thương cưng chiều, hiện tại đã cùng người khác đính hôn, sau này con bé không chỉ là con gái của chúng ta, mà còn là vợ của người khác nữa. Cho nên có một số đau khổ, chú hy vọng con bé có thể chịu đựng được, như thế con bé mới có thể nhanh chóng trưởng thành. ”
Thì ra là vậy.
“ Nhưng mà chú à, chú gấp gáp yêu cầu cậu ấy nhanh chóng trưởng thành như thế, con nghĩ rằng sẽ có chút cấp công cận lợi [2]. Hơn nữa, không cần biết sau này cậu ấy có thân phận gì, ít nhất ở trong ngôi nhà này, cậu ấy vẫn là con gái của chú. Chỉ cần ở trước mặt của mọi người, cậu ấy sẽ có thể vĩnh viễn giữ lại một chút sự trẻ con, bởi vì mọi người sẽ bao dung cậu ấy. Nguyệt Nhi nhìn vào tuy là trông rất đơn thuần, nhưng có những lúc lại rất hiểu chuyện. Hãy lấy lần này cậu ấy cùng con ra ngoài làm việc mà nói, thực ra cậu ấy cũng hy vọng bản thân mình sớm thoát khỏi sự ỷ lại quá mức đối với mọi người. ” Lâm Hạ thành thật mà nhìn lấy Tiêu Viễn Cường nói.
Thực ra ý nghĩ của ông cô cũng hiểu rõ một ít, trước đây bọn họ đối với Tiêu Nguyệt Nhi quá đỗi cưng chiều, mới dẫn đến việc Nguyệt Nhi bất cứ đau khổ gì cũng không chịu đựng được. Còn hiện tại cô ấy đã là vợ chưa cưới của người khác rồi, ông ấy là hy vọng Tiêu Nguyệt Nhi có thể hiểu chuyện, trưởng thành, đồng thời có thể cùng Cố Quảng Tuyên xây dựng nên một gia đình thật ấm cúng.
Thương thay tấm lòng của bố mẹ trên thiên hạ này, cho dù Tiêu Viễn Cường thân là một vị thủ trưởng, cũng không tránh khỏi.
Buổi tối lúc gọi điện thoại với Tiêu Thần, cô không cẩn thận đã đem chuyện này nói cho anh biết, Tiêu Thần vừa nghe thấy, lập tức bảo bọn cô từ chức công việc này đi. Lâm Hạ vô ý thức mà muốn phản bác, nhưng sau khi nghĩ đến chuyện ban đầu cô đã đáp ứng với anh, liền nhịn đau mà đồng ý. Sau đó đến ý nghĩ muốn đánh chết bản thân cũng có luôn rồi, ai bảo cô hèn nhát!
Thực ra cô vẫn là rất thích cái công việc này, lúc làm việc có thể ngồi làm, tuy là công việc hàn nối đúng thật rất nguy hiểm, nhưng chỉ cần nghiêm túc cẩn thận sẽ không thể có chuyện gì, hơn nữa công việc được phân công không có tính cố định, nếu như cô hàn xong rồi cũng có thể đi làm việc đóng gói sản phẩm. Khuyết điểm duy nhất chính là quạt gió ở trong công xưởng quá ít, mỗi lần về đến nhà đều mang theo một thân mồ hôi.
“ Sao thế, nghe khẩu khí của em có chút không tình nguyện nha?”
Lâm Hạ vội vã nói: “ Không có, anh nghe lầm rồi, em rất tình nguyện đấy!”
“ Thế thì tốt, anh vốn dĩ còn muốn nói nếu như em thật sự không tình nguyện thế thì anh sẽ để em đi làm thêm vài ngày nữa. Nhưng nếu em không thích nó đến như thế, vậy thì thôi đi. ”
Lâm Hạ: “ …. ” Sập bẫy rồi.
Sau khi cúp điện thoại, Lâm Hạ liền mò đi đến phòng ngủ của Tiêu Nguyệt Nhi. Cô ấy đúng lúc cũng đang gọi điện thoại, đối tượng là Cố Quảng Tuyên, hình như là anh ta đang an ủi Nguyệt Nhi, Nguyệt Nhi cảm thấy tủi thân liền khóc càng thương tâm hơn nữa.
Lâm Hạ lại cẩn thận mà đi ra ngoài.
Đúng lúc đụng phải mẹ Tiêu đang cầm thuốc bôi chuẩn bị đến bôi cho Tiêu Nguyệt Nhi, bà ấy nhìn thấy Lâm Hạ, liền nói: “ Tiêu Thần vừa gọi điện thoại cho dì, bảo dì khuyên con cùng với Nguyệt Nhi đừng đến đó làm việc nữa, nói là quá nguy hiểm. Dì cũng cảm thấy đừng đi nữa, tuy là nói con không có cẩu thả như Nguyệt Nhi, nhưng chuyện gì cũng phải cẩn thận vẫn hơn đúng không?”
Lâm Hạ cười cười gật đầu nói: “ Vâng ạ. ”
“ Dì à, Nguyệt Nhi vẫn còn đang gọi điện thoại, đợi lát nữa con vào giúp cậu ấy bôi thuốc cho. ”
“ Cũng được. ” Mẹ Tiêu đem thuốc đặt vào tay của cô.
Khi Lâm Hạ lại lần nữa bước vào, cả người Tiêu Nguyệt Nhi đã thoải mái tinh thần rồi, làm gì còn dáng vẻ yếu đuối khi nãy nữa chứ. Nhìn thấy cô tiến vào, Nguyệt Nhi tức khắc càng vui vẻ hơn: “ Lâm Hạ, vừa rồi anh Quảng Tuyên nói bảo tớ đến chỗ của anh ấy chơi, cậu cảm thấy thế nào?”
“ Cậu không phải đã quyết định rồi sao, còn không biết ngại mà hỏi tớ. ” Lâm Hạ chế giễu mà nhìn lấy cô ấy.
Bị người khác nhìn thấu tâm sự, Tiêu Nguyệt Nhi trừng mắt với cô một cái, sau đó lăn lộn ở trên giường hạnh phúc mà bật cười.
Lâm Hạ nghĩ, Tiêu Nguyệt Nhi cũng là một người rất dễ thỏa mãn, nhìn nụ cười lúc này của cô ấy là biết rồi. Chỉ là một lời hứa của đối phương thôi, liền có thể khiến cô ấy hạnh phúc đến như thế.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.