Chương trước
Chương sau
Dưới gốc cây tươi xanh, có một cô gái mặc bộ đồng phục màu xanh dựa vào thân cây đọc sách tiếng Anh, phát âm của cô tinh tế, giọng nói dễ nghe, như trong hang sâu u tối truyền đến tiếng chuông mỹ miều.
Có mấy chàng nam sinh ăn mặc thời thường, trông rất đẹp trai đứng ở phía sau thân cây nhìn cô chăm chú, nhưng cô lại không chút hay biết.
Có một nam sinh rốt cuộc cũng lấy lại dũng khí bước qua đó, cậu ta nhìn vào trông có chút non nớt, dung mạo đẹp trai mang theo một chút hồng hào. Đứng thẳng ở trước mặt cô, nam sinh nói: “ Lâm Hạ, qua vài ngày nữa là thi đại học rồi, mọi người đều phải đi theo con đường của chính họ rồi, cho nên tớ muốn hỏi cậu, cậu có đồng ý làm bạn gái của tớ không?”
Lâm Hạ nhàn nhạt ngẩng đầu lên, cô đã không còn là cô gái nhỏ ăn mặc tầm thường lôi thôi lếch thếch của ba năm trước nữa, khuôn mặt đã hoàn toàn chững chạc, dáng vẻ hiện tại thực sự vô cùng giống với dáng vẻ của Lâm Khả Khả trước khi chết. Duy nhất có một điều không hề thay đổi chính là cô vẫn là người học sinh giỏi đạo đức và học thức đều ưu tú của ba năm trước kia, mắt thẩm mỹ tuy rằng đã cao hơn trước rồi, nhưng khắp nơi vẫn toát lên vẻ chất phác đơn thuần.
“ Tôi đã có bạn trai rồi. ”
Câu nói này Lâm Hạ đã nói trong suốt hai năm qua, nhưng không một ai tin lời của cô. Bởi vì trong tất cả các học sinh cấp ba, đều lưu truyền một câu nói: Học sinh giỏi sẽ không yêu sớm.
Mà Lâm Hạ không nghi ngờ gì cô chính là điển hình của học sinh giỏi. Càng huống hồ trong suốt ba năm qua, chưa từng có một ai nhìn thấy Lâm Hạ cùng người nam sinh nào đơn độc ở chung với nhau, bọn họ làm sao có thể tin câu nói ‘cô đã có bạn trai’ của cô chứ?
Chàng trai rất tổn thương: “ Lâm Hạ, cho dù cậu có muốn từ chối tớ cũng đừng dùng cách này có được không? Cả trường Nhị Trung thậm chí là Nhất Trung và Tam Trung có ai mà không biết cậu chưa có bạn trai chứ?”
Lâm Hạ nhún nhún vai: “ Cậu không tin thì tôi cũng hết cách. ” Nói xong cô liền cúi đầu tiếp tục đọc sách.
Những năm này, Lâm Hạ cơ hồ như đã trở thành chủ đề bàn tán chủ yếu của toàn bộ học sinh cấp ba tại thành phố A này. Tại sao Lâm Hạ lại thi được hạng nhất toàn lớp, đem hạng thứ hai đá bay tận mấy con đường, tại sao cậu học sinh đẹp trai nào cũng đều tỏ tình với Lâm Hạ, nhưng đều bị từ chối hết rồi, ví dụ như những điều này đây……..
Lâm Hạ tuy rằng trông rất xinh đẹp, nhưng khi so với Hứa Nhược Nhược thì lại thua kém một chút, lý do cô có thể làm phần lớn trai đẹp gục ngã chính là vì cô tính tình khiêm tốn, thành tích lại khiến cho tất cả mọi người đuổi theo không kịp, còn nói với mỗi một người đến tỏ tình với cô là bản thân mình đã có bạn trai rồi, nhưng lại chưa từng tiếp cận với bất kỳ người khác giới nào. Một Lâm Hạ thần bí như thế này cơ hồ đã trở thành nữ thần trong mắt của tất cả nam sinh………….
Chàng nam sinh rũ vai xuống bỏ đi rồi, Lâm Hạ sau khi ngồi thêm một lúc cũng trở về phòng ngủ rồi.
“ Tiểu Hạ, mấy đống sách này cậu muốn đem về nhà sao?” Tả Tiểu Linh hỏi. Vào năm nhất Tả Tiểu Linh vốn dĩ muốn chọn khoa xã hội, bởi vì thành tích toán hoá học của cô ấy thực sự quá kém. Nhưng sau khi nhìn thấy Lâm Hạ chọn khoa xã hội, cô ấy liền không chút do dự mà thay đổi theo, từ đó về sau mỗi lần thi xong toán lý học cô ấy liền tìm Lâm Hạ khóc lóc thanh trời, nói cô đã hại cô ấy, nên muốn Lâm Hạ phải chịu trách nhiệm.
“ Không đâu, xa quá đi, đồ lại còn nhiều như thế, Nguyệt Nhi nói lúc nghỉ hè sẽ đem đồ của tớ cùng đồ của cậu ấy chuyển đến nhà cậu ấy. ” Lâm Hạ lật tới lật lui những quyển sách giáo khoa đã ở bên cạnh cô ba năm trời, có chút không nỡ lòng.
“ Thế ba ngày trước khi thi đại học cậu cùng cậu ấy ở nhà cậu ấy sao?”
“ Tớ đến căn nhà kia ở. ”
Căn nhà kia là chỉ căn biệt thự của Tiêu Thần, trong những năm nay, mỗi khi có thời gian, Lâm Hạ sẽ đến đó ở vài ngày, sẵn tiện dọn dẹp các gian phòng, khiến cho căn biệt thự đó có chút nhân khí.
Từ sau lần cáo biệt trước đó, Lâm Hạ cũng không còn gặp lại Tiêu Thần nữa. Cô không biết đã xảy ra chuyện gì, cũng không dám hỏi anh. Nhưng bọn họ hầu như mỗi ngày đều sẽ gọi điện thoại một lần, nhưng mà cuối cùng lại không biết đã nói gì, cả hai người đều sẽ yên tĩnh cầm lấy điện thoại đặt ở bên tai, lặng lẽ lắng nghe tiếng hít thở của đối phương.
…………….
Sau khi dọn dẹp xong tất cả các gian phòng, Lâm Hạ thở hổn hển ngồi trên ghế sô pha, đang muốn gọi điện thoại cho Tiêu Thần, điện thoại chợt vang lên trước rồi.
“ Lâm Hạ. ”
“ Ừm. ”
“ Đang làm gì thế?”
“ Vừa dọn dẹp xong các gian phòng cho anh. ”
“ Ba ngày sau sẽ phải thi đại học rồi, em phải nghỉ ngơi cho tốt, đừng mệt mỏi quá đấy. Nếu không em đến nhà anh ở đi, bảo mẹ của anh làm cho vài món ngon mà ăn. ”
“ Em muốn ở đây cơ. ” Lâm Hạ đột nhiên nói.
Tiêu Thần một tay cởi áo khoác ra, ngồi ở trên sô pha, mới cười cười rồi nói: “ Tại sao thế?” Anh vừa từ bên ngoài trở về, sau khi gọi điện thoại cho Lâm Hạ mới kịp lau khô mồ hôi đi.
Lâm Hạ nghịch ngợm chớp chớp mắt, vểnh môi nói: “ Đợi lúc gặp anh rồi em sẽ nói cho anh sau. ”
Tiêu Thần đột nhiên trong lòng phát khổ, “ Lâm Hạ à, em đang trách anh sao?”
Lâm Hạ lắc lắc đầu, rồi lại nhớ đến đây là đang gọi điện thoại, lại nói: “ Không trách anh. Em đã không còn là trẻ con nữa rồi, biết là không thể cản chân anh, không cần biết anh muốn làm gì, em đều sẽ ở phía sau ủng hộ anh. Trước đây anh không phải nói với em là em rất thích hợp làm quân tẩu [1] sao, em nghĩ em đã học được rồi. ” Câu này là vọt miệng mà ra, sau khi nói ra miệng Lâm Hạ mới cảm thấy bản thân mình tựa như đang cường điệu thêm gì đó, lập tức khuôn mặt liền đỏ lên.
[1] Quân tẩu: Chị dâu ở trong quân đội được gọi là quân tẩu.
Tiếng cười trầm thấp từ trong điện thoại truyền ra ngoài, tâm tình của Tiêu Thần rất vui vẻ: “ Xem ra tiểu nha đầu của anh đã đợi không kịp nữa rồi, yên tâm, đợi cô nương nhà anh đến tuổi kết hôn hợp pháp, anh………”
Lâm Hạ giả vờ tức giận nói: “ Không được nói linh tinh, em không có ý đó!” Cô chỉ là không cẩn thận thôi có được không hả?
Đề tài câu chuyện vừa chuyển đổi, Tiêu Thần đột nhiên nghiêm túc trở lại: “ Lâm Hạ, sau khi thi đại học xong em có muốn đến bộ đội chơi không?”
“ Bộ đội các anh không phải nói là không thể tùy tiện cho người khác đến chơi sao?”
“ Người nhà thì có thể. ”
Nghe thấy hai chữ ‘người nhà’, gương mặt của Lâm Hạ chợt đỏ lên, hồi lâu sau mới giống như mũi kêu mà ‘ừm’ một tiếng.
……………….
Một ngày trước khi thi đại học, Lâm Hạ vẫn là đến Tiêu gia ở rồi, bởi vì thực sự không từ chối nổi lời mời nhiệt tình của Từ Hiểu. Nhưng mà không không hề ngờ đến chính là, Tiêu Sơn và Tiêu Viễn Cường cũng có ở nhà. Tuy là như thế, nhưng khi đối mặt với bọn họ cô cũng không còn quá căng thẳng nữa, bởi vì mấy năm nay cô đã gặp qua bọn họ quá nhiều lần, đã miễn dịch luôn.
Đặc biệt là Tiêu Sơn, tuy rằng ở trong bộ đội là một thủ trưởng nghiêm túc, nhưng ở trong nhà lại giống như một đứa trẻ vậy, rất thích đùa giỡn, cũng rất chiếu cố cô.
“ Chào ông, chào chú, chào dì ạ. ” Lâm Hạ chào hỏi từng người từng người một.
Nhìn thấy cô đến, ông nội Tiêu rất vui vẻ, “ Đứa trẻ này thật là, đã nói là có thể gọi bọn họ là ba mẹ rồi, sao vẫn còn gọi là chú với dì thế, xa lạ như thế làm gì?”
Hầu như mỗi lần Lâm Hạ đến, Tiêu Sơn đều nói một câu y chang như thế, khiến cô mỗi lần đều khóc cười lẫn lộn.
“ Ông ơi, Lâm Hạ cũng biết ngại đấy ạ, ông đừng nói thẳng ra như vậy có được không?” Tiêu Nguyệt Nhi đem Lâm Hạ kéo qua, “ Lâm Hạ, chỗ tớ có vài đề mục muốn hỏi cậu, cậu theo tớ về phòng đi. ” Nói xong liền đem Lâm Hạ kéo đi theo, chọc cho Tiêu Sơn ở phía sau tức giận trừng to mắt, thật không dễ gì mới tìm được cơ hội cùng cháu dâu đơn độc nói chuyện, lại bị người khác cướp đi rồi.
Tiêu Viễn Cường nhìn vào bóng lưng của Lâm Hạ, tựa như có ý nghĩ gì đó.
“ Đừng nhìn nữa, người vợ này của Tiêu Thần ta chịu rồi!” Tiêu Sơn ngồi xuống ghế sô pha ở đối diện Tiêu Viễn Cường, biểu tình cũng nghiêm túc trở lại, “ Đừng chỉ toàn nghĩ những thứ không đâu!”
“ Đúng đó!” Từ Hiểu cũng chen lời vào nói: “ Đứa trẻ Lâm Hạ này thực sự không tệ đâu, ba năm nay Tiêu Thần cũng không có về lấy một lần, con bé cũng không có trách móc lời nào, cộng thêm tính cách cũng vô cùng tốt, ít nhất con bé đối xử với Nguyệt Nhi vẫn luôn rất chân thành, nên để con trai chúng ta quay về rồi!”
Ai ngờ Tiêu Viễn Sơn vẫn chau mày nói: “ Tôi sợ đứa trẻ kia tuổi tác quá nhỏ, sau này không chịu được cô đơn. ”
“ Lẽ nào hiện tại con bé tuổi tác không nhỏ sao? Nhưng ba năm nay anh cũng biết đó, có biết bao nhiêu người theo đuổi con bé, trong đó không thiếu những người quan nhị đại phú nhị đại [2] có tiền có thế, nhưng con bé có từng cho ai chút sắc mặt khác với người xa lạ không?” Nói đến đây Từ Hiểu cũng có chút tức giận rồi, vì muốn kiểm nghiệm Lâm Hạ có tư cách để trở thành con dâu Tiêu gia bọn họ hay không, Tiêu Viễn Cường đã ép Tiêu Thần ba năm không được về nhà gặp cô, nếu không sẽ không cho anh viết báo cáo kết hôn.
[2] Quan nhị đại, phú nhị đại: Những người giàu có ở thế hệ thứ hai trong gia đình.
Không cần biết chức quân tẩu này bà có xứng chức đến thế nào, biết được quân nhân có rất nhiều điều không theo ý của bản thân, nhưng đồng thời bà cũng là một người mẹ, con mình ba năm không về nhà, hơn nữa còn bị chồng mình bắt ép, bà có thể không giận sao?
“ Tôi nói cho anh biết Tiêu Viễn Sơn, nếu anh còn ngăn cản chúng nó nữa, thì sau khi Lâm Hạ thi đại học xong tôi sẽ trực tiếp bảo nó cùng Tiêu Thần đi lĩnh chứng. ” Tiêu Sơn tức giận nói, chân mày tức đến nỗi run rẩy từng cơn.
“ Ba, người đây không phải là đang làm bậy sao, Lâm Hạ vẫn còn chưa đến tuổi kết hôn hợp pháp đấy!”
“ Thằng khốn, đây là lời anh nói với ba của anh đó sao?”
Tiêu Viễn Sơn cuối cùng cũng chịu thỏa hiệp, thực ra ông cũng không phải không vừa ý với Lâm Hạ mà ngược lại còn cảm thấy đứa trẻ này không tồi, chủ yếu là Lâm Hạ làm chuyện gì cũng đều luôn cẩn thận chặt chẽ, cứ giống như đã diễn tập qua ngàn vạn lần rồi vậy, điều này khiến cho ông hiểu lầm rằng cô rất tâm cơ mưu cô. Tiêu gia bọn họ hy vọng con trai mình tìm một cô gái chất phác để làm con dâu, chứ không phải là một người có tâm cơ mưu mô.
Ngày thứ hai, còn chưa đến sáu giờ sáng Từ Hiểu đã thức dậy làm bữa sáng, lúc này Lâm Hạ cũng đã tỉnh rồi, đó là do đồng hồ sinh học của cô đang quấy phá. Muốn ngủ thêm một lúc nữa, nhưng càng ngủ tâm tình lại càng phấn khởi, vì thế cô liền thức dậy.
“ Tiểu Hạ, sao lại dậy sớm như thế chứ?” Thấy Lâm Hạ tinh thần khỏe khoắn từ trên lầu đi xuống, Từ Hiểu bất ngờ mà hỏi: “ Có phải là căng thẳng rồi không?”
Lâm Hạ lắc lắc đầu: “ Không phải, lúc trước con đều tỉnh giấc vào giờ này, đã quen rồi ạ. Dì ơi, con cùng dì làm bữa sáng nhé. ” Nói rồi liền đổ dầu ra muốn chiên trứng.
Nhưng tay vừa duỗi ra chợt bị Từ Hiểu cản lại, “ Đứa trẻ này thật là, thật không dễ gì mới đến nhà dì ở, dì làm sao có thể để con làm việc chứ. Nếu như ngủ không được thì ra ngoài tản bộ cũng được, hít thở không khí tươi mới, sẵn tiện điều chỉnh lại tâm trạng, biết đâu chừng có thể phát huy cao hơn bình thường đấy. ”
Lâm Hạ cười một lát, xoay người đi ra bên ngoài.
Vừa ra cửa, liền nhìn thấy Tiêu Viễn Cường đang tập thể dục buổi sáng ở trong sân, cô chào hỏi một tiếng, rồi an tĩnh đứng ở một bên.
Tiêu Viễn Cường ngừng lại rồi, dùng khăn lông lau đi những giọt mồ đang rịn ở trên trán, “ Lâm Hạ, chúng ta nói chuyện chút đi. ” Nói xong lập tức xoay đầu đi ra bên ngoài.
Lâm Hạ đột nhiên thở ra một hơi, ngày này cuối cùng cũng đến rồi. Cô biết Tiêu Viễn Cường vẫn luôn không vừa ý với đứa con dâu là cô đây, tuy rằng ông ấy không có biểu hiện ra mặt, nhưng cô lại cảm giác ra được.
“ Ta muốn biết con tại sao lại chọn lựa Tiêu Thần. ” Tiêu Viễn Cường đi thẳng vào vấn đề chính nói: “ Với điều kiện của bản thân con, có thể tìm được một người tốt hơn, mà Tiêu Thần lớn hơn con tận mười mấy tuổi, có lẽ là sự lựa chọn cân nhắc cuối cùng của con. ”
“ Chú ạ, chú con tin duyên phận không?” Cô không đợi Tiêu Viễn Cường trả lời liền tự giác nói tiếp: “ Trước đây con không hề tin vào duyên phận đâu, nhưng khi gặp được Tiêu Thần con đã tin rồi. Anh trai của con cũng từng là quân nhân, điều này khiến cho con có một cảm giác đặc biệt đối với quân nhân. Khi vừa mới bắt đầu qua lại với Tiêu Thần, con thừa nhận bản thân mình vốn không yêu anh ấy, thậm chí có những ý nghĩ khác. Nhưng con hy vọng chú biết rằng, lý do chi phối con đồng ý với yêu cầu của anh ấy không phải là những ý nghĩ không tốt kia, mà là con đối với anh ấy có một loại tình cảm đặc biệt. Đương nhiên những điều này vẫn chưa đủ, điều quan trọng nhất chính là như Tiêu Thần đã nói, bởi vì chúng con hợp nhau. ”
Tiêu Viễn Cường ngàn vạn không hề ngờ tới bản thân Lâm Hạ sẽ thừa nhận khi ấy cô đích thực có những ý nghĩ khác, lúc trước không đồng ý Lâm Hạ gả vào nhà bọn họ là bởi vì ông chưa hiểu rõ con người Lâm Hạ. Mà cả đời ông đã duyệt qua vô số người, người ông không nhìn rõ duy nhất chỉ có hai loại người, loại thứ nhất là người có bụng dạ quá sâu, loại còn lại chính là người đơn thuần đến mức không có cách nào dùng tư duy của người thường để đánh giá. Trước đây ông luôn cho rằng Lâm Hạ là loại người thứ nhất, hiện tại lại cảm thấy Lâm Hạ chính là loại người thứ hai. Lâm Hạ đơn thuần, nhưng lại có chính kiến riêng của bản thân mình, chỉ cần dùng tâm tư để gọt giũa cô, vẫn là rất dễ dàng đoán được ý nghĩ chân chính của cô. Còn ông không nhìn rõ con người, chỉ bởi vì bản thân mình đã suy nghĩ quá phức tạp mà thôi.
Tiêu Viễn Cường thoải mái bật cười, một người thầy luôn được khen ngợi là rất có lý trí rất có trí tuệ như ông đây, không ngờ lại gặp trắc trở ở trước mặt của một tiểu nha đầu, điều quan trọng nhất là, ông thế mà lại còn thua một cách tâm phục khẩu phục.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.