Khóe mắt nhìn thấy một gợn sóng lăn tăn, Ngải Tiểu Tiểu âm thầm thở phào nhẹ nhõm, nhưng không ngờ lại nghe thấy tiếng chửi rủa của Kỳ Tuấn Nhất ---
“Chết tiệt!”
Cô nhanh chóng quay đầu nhìn lướt qua, trong lòng không nhịn được mà rùng mình. Trên mặt sông loang lổ nhiều màu chính là cá sấu! Bầy sói sau lưng thì càng ngày càng gần… Trời ơi! Không lẽ hôm nay bọn họ thật sự phải chết ở đây?
“Cởi áo, mau!” Ngải Tiểu Tiểu chợt mở miệng hô.
Mặc dù Kỳ Tuấn Nhất không hiểu rõ dụng ý của cô là sao nhưng vẫn nhanh chóng cởi áo ra.
“Ném xuống sông!” Anh hất tay cầm áo ném thật nhanh vào con sông. Gần như đồng thời lúc đó Ngải Tiểu Tiểu kéo Kỳ Tuấn Nhất tránh sang một bên. Lúc này, bầy sói đã gần trong gang tấc. Chiếc áo đen mang theo vết máu nổi trên sông lập tức làm đỏ cả một khoảng, trong phút chốc lại dẫn tới rối loạn. Bầy sói truy đuổi đã mất hết tính nhẫn nại, mấy con sói phía trước nhìn thấy sông thì kịp thời dừng lại nhưng những con phía sau không biết nên bị lao thẳng vào. Bùm --- bùm --- nhao nhao ngã nhào vào sông, lập tức trong sông trình diễn một trận đại chiến giữa chó sói và cá sấu!
“Đi.” Thừa dịp cá sấu tập trung đối phó bầy sói, Ngải Tiểu Tiểu lôi kéo Kỳ Tuấn Nhất nhảy vào sông, vươn hai cánh tay ra sức bơi về phía bờ bên kia, không phát hiện đùi Kỳ Tuấn Nhất xuất hiện vết máu, phiêu tán trong nước, hấp dẫn những con cá sấu ở ngoài chỗ đại chiến với chó sói. Chúng ngửi thấy mùi máu tươi đã im hơi lặng tiếng đuổi theo họ.
Chỉ còn một thước (1 thước ~ 0,33m) nữa là có thể an toàn đến bờ, Ngải Tiểu Tiểu âm thầm thở phào một cái. “Mau.” Cô quay đầu thúc giục Kỳ Tuấn Nhất phía sau. Kỳ Tuấn Nhất cố gặng chịu cơn đau nhức từ cái chân bị thương, ráng sức theo kịp cô.
Bỗng nhiên cảm giác dóng nước sau lưng chuyển động, sởn tóc gáy một trận. Nhanh chóng quay đầu lại thì thấy một con cá sấu ở ngay sát cái chân bị thương của anh nhe hàm răng sắc bén.
Kỳ Tuấn Nhất quýnh lên vội vàng bơi nhanh về trước tránh thoát được một kiếp. Nhưng cá sấu lại tiếp tục tấn công mãnh liệt hơn, mở ra cái miệng to khủng bố, lần này giống như muốn xé nát thân thể của anh luôn.
Ngải Tiểu Tiểu thấy thế lập tức rút dao găm tấn công về phía con cá sấu. Cá sấu bị con dao của cô làm bị thương, giận dữ quay thay đổi mục tiêu tấn công, nhằm thẳng vào Ngải Tiểu Tiểu cắn…
Thời điểm ngày cân treo sợi tóc, Kỳ Tuấn Nhất vươn tay dùng lực thật mạnh ném cô lên bờ.
Cá sấu lại chuyển về tấn công Kỳ Tuấn Nhất, anh nheo mắt, rút dao, đợi cá sấu bơi tới gần tay thì chém xuống một dao nhanh như tia chớp. May nhờ con dao găm chém sắt như chém bùn, chỉ một dao đã chém mất nửa cái hàm trên của cá sấu, nếu không thì cánh tay của Kỳ Tuấn Nhất đã trở thành bữa tiệc lớn với con cá sấu rồi. Cho dù là vậy, cánh tay anh vẫn bị hàm răng sắc bén của nó làm bị thương, máu từ từ rỉ ra hòa cùng máu cá sấu phiêu tán trong nước.
Con cá sấu bị thương điên cuồng tấn công lần nữa, Kỳ Tuấn Nhất xoay người tránh thoát, giơ dao găm lên đâm vào cơ thể nó…
“Nhanh, mau lên bờ!” Ngải Tiểu Tiểu kêu lên, đám cá sấu ở bên kia ngửi thấy mùi máu tươi đã bắt đầu kéo đến phía bên này.
Kỳ Tuấn Nhất vội vàng xoay người lên bờ, Ngải Tiểu Tiểu vươn tay kéo anh lên, phía sau đã có mấy con cá sấu mở to miệng tụ tập lại. Một con cá sấu hung hãn, hàm răng sắc nhọn của nó đã cọ vào mắt cá chân của anh…
May mà Ngải Tiểu Tiểu dùng hết sức để kéo để cho Kỳ Tuấn Nhất bổ nhào lên bờ, lộn mấy vòng rốt cuộc bọn họ cũng thoát khỏi phạm vi công kích của cá sấu. Ngải Tiểu Tiểu mệt mỏi ngồi bên cạnh Kỳ Tuấn Nhất, thở hổn hển. Nguy hiểm thật, thiếu chút nữa là họ trở thành bữa tiệc cho sói và cá sấu rồi.
Rất lâu sau, Kỳ Tuấn Nhất duỗi tay nắm bàn tay cô, cười dịu dàng “Sợ không?”
Ngải Tiểu Tiểu lắc đầu. Đi theo anh cô vĩnh viễn không sợ gì hết.
“Bé con…” Con ngươi đen lóe lên ánh sáng, anh dùng sức ôm cô vào ngực thì thầm. Quả nhiên anh không nhìn lầm cô! Cô nhóc của anh rất khác biệt. Môi mỏng không nhịn được mà rơi vào trán cô, gương mặt, sau đó là đôi môi có vẻ tái nhợt…
Ngải Tiểu Tiểu nhắm mắt lại vui vẻ được anh hôn, cả đời này cô sợ nhất chính là bị người khác vứt bỏ, thật ra trong lòng cô cực kỳ cực kỳ yếu đuối, cô sợ trên thế giới này chỉ còn cô lẻ loi một mình…
Cho nên, gặp anh mạnh mẽ, cố chấp cô không muốn buông tay.
Bởi vì Kỳ Tuấn Nhất để cho cô cảm nhận được bất cứ lúc nào anh cũng sẽ không vứt bỏ cô! Nâng cánh tay trắng, cô ôm thật chặt eo của anh giống như sợ mất đi vậy. Bỗng nhiên có cảm giác có chất lỏng dính dính rơi vào cánh tay cô.
“Anh bị thương.” Cô nâng cánh tay anh, không chút do dự xé một miếng vải băng bó cho anh, đưa tay sờ bên hông, không thấy bọc dụng cụ y tế khẩn cấp nữa, chắc chắn là bị rơi lúc qua sông, nói không chừng đã vào bụng cá sấu rồi.
“Đừng lo lắng.” Thấy cô lo lắng và quan tâm, Kỳ Tuấn Nhất khẽ mỉm cười rút cánh tay về. “Vết thương này không đáng kể gì so với anh.”
Ngải Tiểu Tiểu lườm anh “Vẫn phải cẩn thận một chút.”
“Được rồi, không chết người được!” Anh xoa xoa đầu Ngải Tiểu Tiểu, giọng điệu mang theo sự hài hước.
Ngải Tiểu Tiểu bĩu môi vuốt ve tay anh.
Sắc trời dần tối, Kỳ Tuấn Nhất nhìn bầu trời một chút rồi đứng dậy “Đi thôi, chúng ta phải tìm một chỗ an toàn qua đêm.”
“Chậm một chút, vết thương của anh…” Ngải Tiểu Tiểu vội vàng tiến lên đỡ lấy anh.
Kỳ Tuấn Nhất cười một tiếng “Cô nhóc anh cũng không bị chiều hư như vậy.”
“Em biết, anh là người làm bằng sắt.” Ngải Tiểu Tiểu nhăn nhăn mũi, lẩm bẩm “Người ta quyền nhị đại, hồng tam đại* đều là ăn ngon uống đã, sống trong nhung lụa, chỉ có anh là khác, tự đi tìm khổ, coi mình thành Iron Man.”
* Quyền nhị đại: Thế hệ quan chức đời thứ hai. Hồng tam đại: Đời thứ ba của thế hệ cách mạng đầu tiên tham gia vào Đảng Cộng sản Trung Quốc.
“Em không thích à?” Kỳ Tuấn Nhất vừa nghe cô nói vậy, để hơn nửa sức nặng cơ thể áp lên người Ngải Tiểu Tiểu, cố làm ra vẻ nói “Bà xã, anh không đi được…” Sau đó nhếch môi nhìn cô “Em thích như vậy à?”
“Chán ghét!” Ngải Tiểu Tiểu đấm anh. Anh không biết sao? Cô chỉ là đau lòng anh thôi. Nhưng mà Kỳ Tuấn Nhất náo loạn như vậy lòng cô cũng dễ chịu hơn, cảm xúc cũng thả lỏng rất nhiều. Có anh ở đây cô thật sự không cần sợ hãi gì…
Rừng cây phía trước không xanh um làm người ta sợ hãi nữa. Trong đó chỉ xanh biếc thỉnh thoảng có thấy vài loại hoa dại nhiều sắc màu, đương nhiên không thể thiếu quả dại để hái. Bụi cỏ trong rừng thỉnh thoảng có tiếng sột soạt, có con thỏ hoang hoặc gà rừng ẩn hiện.
Ngải Tiểu Tiểu đỡ Kỳ Tuấn Nhất đến dưới một gốc cây có quả dại, dặn dò “Anh phụ trách lấy quả dại ở đây, em đi bắt mấy con gà rừng.”
Kỳ Tuấn Nhất nhíu mày “Đừng đi xa quá.”
“Biết rõ.” Ngải Tiểu Tiểu vẫy vẫy tay, người đã nhẹ nhàng chạy đi rất xa.
Giờ phút này, khóe môi đang cười của Kỳ Tuấn Nhất biến mất. Anh cau mày đỡ lấy thân cây ngồi xuống từ từ, kéo ống quần, chỉ thấy vết thương trên đầu gối do đạn bắn đã nứt ra, hơn nữa bị ngâm lâu trong nước biển đã trắng bệch sung phù, nhìn có vài phần đáng sợ.
Anh sớm biết sẽ như vậy, thỉnh thoảng chân bị thương lại truyền đến từng cơn đau nhói mách bảo anh cảm giác không ổn, nhưng anh không muốn Ngải Tiểu Tiểu lo lắng cho nên vẫn luôn chịu đựng.
Con ngươi đen nhìn quanh bốn phía, thấy một gốc cây già có mấy cây thuốc quen thuộc. anh có nghiên cứu một ít về trung y, biết lá thuốc kia có tác dụng tiêu viêm giảm đau, lập tức di chuyển qua đó hái mấy cây, lấy tay vò nát rồi đắp lên vết thương. Sau đó kéo ống quần che đi vết thương, xong xuôi mới đứng lên hái quả dại theo phân phó của Ngải Tiểu Tiểu.
Cánh rừng bên này có thể xem như một kho tàng rồi, chỉ một lúc mà Ngải Tiểu Tiểu đã bắt được hai con gà rừng, trong tay còn cầm theo một ít dược thảo thuận tiện tìm được. Thật ra cô cũng nhớ đến cái chân bị thương của Kỳ Tuấn Nhất, thuốc bị rơi rồi, đành phải dùng lá thuốc đắp ngoài da vậy.
“Không tệ.” Cô nhìn đống quả dại trên mặt đất mà Kỳ Tuấn Nhất hái được, sau đso lại giống như khoe khoang giơ gà rừng trong tay lên “Hôm nay chúng ta có thể ăn no nê rồi!”
“Nếm thử xem.” Kỳ Tuấn Nhất cười cười, phủi tay cho cô một quả dại, cô không còn tay để đón, đặt vào miệng cắn một miếng “Ăn thật ngon.” Cô nhìn Kỳ Tuấn Nhất “Đây là quả gì?”
Kỳ Tuấn Nhất nhún vai “Ai biết, anh cũng không phải nhà sinh vật học.”
“Em còn tưởng anh là cái gì cũng biết?” Ngải Tiểu Tiểu liếc anh trêu chọc.
Kỳ Tuấn Nhất không quan tâm hừ nhẹ “Khiến em thất vọng rồi.”
“Đúng rồi, vết thương ở chân của anh tehes nào, em có hái thảo dược…”
“Không có việc gì.”
“Để em nhìn xem.”
“Không tiện, đi ra ngoài rồi nói sau.”
“Ha ha, anh xấu hổ hả ông xã? Cởi quần cũng xấu hổ à?”
“Cô nhóc này…”
……
Gió biển thổi vào rừng cây mang theo mùi tanh mặt. Ngải Tiểu Tiểu cởi áo bọc những quả dại kia, lên trước mở đường, Kỳ Tuấn Nhất cầm gà rừng đi theo sát phía sau. Bọn họ theo gió biển đi ra khỏi rừng cây.
Hai người vừa đi, vừa anh một câu em một câu trêu chọc không ai nhường ai, bầu không khí thoải mái tự nhiên, hoàn toàn không có cảm giác gặp rủi ro. Nhiều khi, con người rơi vào hoàn cảnh không may, có thể chịu đựng được hay không cũng còn tùy vào tâm tình.
Sắc trời đã gần đến hoàng hôn, nước biển xanh biếc dưới trời chiều bị nhuộm thành màu hồng tươi đẹp, bắt đầu nhẹ nhàng xô vào những mỏm đá, tạp thành một cảnh trời chiều đẹp.
“Thật đẹp!” Ngải Tiểu Tiểu không nhịn được tán thưởng.
Kỳ Tuấn Nhất lướt qua cô, con ngươi đen nhìn quanh bốn phía, rất nhanh xác định đêm nay bọn họ ngủ lại ở một cái hang động chỗ dốc núi khuất gió.
Ngoài động ẩm ướt, Ngải tiểu Tiểu ấn Kỳ Tuấn Nhất ngồi trên một tảng đá lớn, nói “Anh ngồi dây đừng nhúc nhích, xử lý sạch sẽ hai con gà rừng này, những cái khác cứ để em.”
Nói xong cô trở lại rừng cây, chỉ chốc lát đã ôm một đống nhành cây, đốt trong động. Thấy Kỳ Tuấn Nhất xử lý ổn thỏa hai con gà rừng, cô dìu anh vào sơn động, để anh ngồi gần đống lửa. “Giờ anh nướng hai con gà này. Em ra bờ biển xem có thể kiếm ít hải sản không…”
“Em cẩn thận một chút…”
“Không sao.” Ngải Tiểu Tiểu phất tay rồi đi mất.
Nhìn về hướng cô đi, con ngươi Kỳ Tuấn Nhất hiện lên vẻ đăm chiêu. Từ nhỏ anh đã rất độc lập, trong đầu chưa từng nghĩ được người nào chăm sóc, cũng chưa bao giờ biết cảm giác người được chăm sóc lại tốt đẹp như vậy. Nhìn cô nhóc bận trước bận sau, cả trái tim anh cũng trở nên dịu dàng, ấm áp.
Rất nhanh, Ngải Tiểu Tiểu bắt được mấy con cá. Kỳ Tuấn Nhất cười một tiếng đón lấy, xử lý sạch sẽ, xiên vào nhành cây rồi đặt tren đống lửa nướng. Lúc này, mùi gà rừng đã lan ra, bụng kêu ục ục, hai người nhìn nhau cười, lập tức ăn…
Ngải Tiểu Tiểu ăn rất nhanh, bởi vì cô còn chuyện rất quan trọng phải làm. Trái lại, Kỳ Tuấn Nhất lịch sự hơn nhiều, thong thả ăn, không nhanh không chậm.
Tìm được hai tảng đá sách sẽ, Ngải tiểu Tiểu lấy chỗ thảo dược cẩn thận đập nát. Nhìn thấy Kỳ Tuấn Nhất đã ăn no, vứt nhành cây xiên thức ăn vào trong dóng lửa, cầm một quả dại gặm.
Ngải Tiểu Tiểu nhìn anh, khóe miệng nở nụ cười có phần tàn ác, tiếp đến là ánh mắt cũng lộ ra mấy phần gian ác “Ông xã…” Cô chỉ chỉ đống thảo dược được đập nát, nói “Bây giờ anh có thể cởi quần xuống rồi chứ?”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]