Editor: phuogot_93
Sáng hôm sau, Ngải Tiểu Tiểu vì khóc lóc trong mơ mà tình lại. Cô mơ thấy Kỳ Tuấn Nhất bị thương ở tim, cả người đầy máu ngã xuống trước mặt cô. Đầu óc cô trống rỗng, chỉ biết ngồi khóc…
Cô lấy tay che đôi mắt đầy nước, cảm giác cái tay đang đặt trên eo mình kéo sát người cô vào lồng ngực vững chãi của anh. Cô khóc đến không mở được mắt, dựa vào người Kỳ Tuấn Nhất khóc nức nở.
“Kỳ Tuấn Nhất, anh đừng rời xa em…” Đôi tay cô nắm chặt lấy anh, móng tay đâm sâu vào da thịt.
“Cô bé ngốc này!” Bàn tay anh nhẹ nhàng vỗ nhẹ lưng cô, an ủi nỗi lo sợ trong lòng cô.
“Anh không được chết, em không cho phép anh chết!” Cô bá đạo yêu cầu. Người thân, từ không có thành có cô cực kỳ vui mừng, nhưng nếu đang có mà mất đi cô sợ mình sẽ không chịu được loại đau khổ này, cho nên lo sợ. “Về sau bất kể anh đi đâu làm gì đều phải mang theo súng…”
Kỳ Tuấn Nhất nhìn hai mắt đẫm lệ của cô, sắc mặt có chút không được tự nhiên “Anh biết rồi.”
“Còn có, còn có… Xin lỗi anh, lần này là tại em hại anh…”
“Được rồi!” Anh cầm khan lau nước mắt cho cô.
“Nhưng là em…”
“Ngu ngốc, làm gì có ai cứ đi ôm hết lỗi về mình là sao hả?”
“Em…”
Ngải Tiểu Tiểu còn định nói gì đó lại bị Kỳ Tuấn Nhất cúi người chiếm lấy đôi môi đỏ mọng. Anh không muốn nhìn thấy cô tự trách,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quan-hon-co-vo-nho-co-bam/3178279/chuong-81-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.