Ngải Tiểu Tiểu bị hai cô cháu nhiệt tình thái quá kéo lên tầng cao nhất – phòng làm việc của tổng giám đốc.
Phòng làm việc to như vậy lại trang trí khiêm tốn, phía sau bàn làm việc màu đen là một người đàn ông khí phách phi phàm. Ngũ quan anh tuấn, đường cong cương nghị, giữa hai lông mày mơ hồ lộ ra khí chất cường hãn hơn hẳn người thường, vừa nhìn đã biết là loại người giơ tay nhấc chân cũng có thể làm thay đổi tình hình. Con ngươi đen sâu thẳm không mang theo bất kỳ tâm tình gì, chỉ khi nhìn thấy Ngải Tiểu Tiểu mới có chút cảm xúc thoáng qua.
“Anh, em nói này, cửa hàng của anh an ninh quá kém, ngày đầu tiên em về nước đã gặp phải cướp.” Lâm Tuyết Viện thấy ông ta thì bắt đầu phàn nàn.
“Túi xách của em đặt ở đâu rồi hả?” Lâm Nhất Phong hiểu rõ tính cách qua loa của em gái mình, hỏi ngược lại một câu khiến cho Lâm Tuyết Viện vừa rồi còn hung hãn lại trở nên ấp úng “Túi… đang ở… trong tay em.”
“Thật?” Ánh mắt Lâm Nhất Phong sắc bén như X-quang.
“Hình như em… hình như… đặt ở trên quầy rồi…”
Lâm Nhất Phong không để ý đến cô nữa, ánh mắt lại dừng trên người Ngải Tiểu Tiểu, con ngươi lại lướt qua vẻ rung động khó nhận ra “Cháu tên là Ngải Tiểu Tiểu?”
“Đúng vậy.” Ngải Tiểu Tiểu bình tĩnh trả lời.
“Tại sao lại đặt tên như vậy?” Lâm Nhất Phong theo bản năng hỏi, nói xong thì hơi cau mày, giống như đang tự trách mình sao lại hỏi vấn đề này ra miệng.
“Bởi vì cháu không có cha, cái tên này là khi còn bé viện trưởng cô nhi viện đặt cho.” Ngải Tiểu Tiểu cố ý nâng cao ngữ điệu, thấy con ngươi Lâm Nhất Phong thoáng qua vẻ áy náy. Quả nhiên, bị cô đoán đúng rồi à?
Kể từ khi dì Ôn nói chân tướng với cô, cô vẫn suy nghĩ mãi một vấn đề - ai là cha của mình?
Mặc dù dì Ôn không nói, nhưng Lâu Lan cứ thấy dì Ôn là tỏ thái độ địch ý rõ ràng nên người đầu tiên cô nghĩ đến là Lâm Nhất Phong.
Cô đang nghi ngờ, vì vậy lén nhờ Lâm Hi Lôi lên mạng sưu tầm tư liệu về Lâm Nhất Phong. Rốt cuộc tìm ra được trước khi ông ta kết hôn với Lâu Lan cũng là quân nhân, còn là bộ đội đặc chủng giải ngũ. Quan trọng nhất ông ta từng có một người bạn gái họ Ôn yêu nhau năm năm…
Như vậy tại sao năm đó hai người lại chia tay? Đáp án này hình như chỉ có mình họ biết rõ. Nếu như năm đó dì Ôn không gặp phải tai nạn gì, hoặc là gặp chuyện gì không may thì có khả năng Lâm Nhất Phong là cha của cô.
Cho nên vừa rồi, ông ấy muốn gặp cô thì cô vội từ chối. Bởi vì cô còn chưa biết phải đối mặt với ông ấy như nào.
Rồi sau đó, cô đi lên trên này chỉ vì câu nói kia của Lâm Hàm, mọi người đều là thân thích, sớm muộn cũng gặp nhau. Nếu sớm muộn cũng gặp thì cô lựa chọn đối mặt với ông ấy ngay bây giờ. Ông ta ngụy trang thật tốt, trên mặt thật bình tĩnh, chỉ có ánh mắt tiết lộ tâm tư của ông. Nếu trước kia chỉ là suy đoán thì bây giờ cô có thể khẳng định 100%. Hơn nữa ông ta cũng biết cô là con gái ông ta. Cho nên, vụ hãm hại hai năm trước có lẽ có liên quan chặt chẽ đến ông ấy?
Vì địa vị và vinh hoa, ông ta có thể sẽ làm những chuyện bạc tình khiến người ta phẫn nộ hay không!?
Tay Ngải Tiểu Tiểu nắm thành quyền, bỗng nhiên có cảm giác lạnh… Cha, cha và kẻ thù, những từ này thế mà lại ở chung một chỗ, thật đau xót, thật bất lực…
“Vừa rồi… Cảm ơn cháu đã giúp em gái ta lấy lại ví tiền.” Giọng của Lâm Nhất Phong khách khí mà xa cách.
“Không cần.” Ngải Tiểu Tiểu bướng bỉnh kiêu ngạo nâng khuôn mặt nhỏ nhắn “Là tên trộm kia không có mắt lại đụng phải cháu ở thang cuốn. Nếu không, cũng không biết cháu có quản những chuyện thế này không nữa.”
Lời nói của cô lộ rõ địch ý khiến Lâm Hàm và Lâm Tuyết Viện hơi sững sờ. Lâm Nhất Phong cũng không biết nên nói gì, trong phòng làm việc yên lặng đến quỷ dị. Ngải Tiểu Tiểu một phút cũng không muốn đợi tiếp “Xin lỗi, bạn cháu vẫn đang ở tầng dưới chờ.” Nói xong, cô quay đầu đi ra khỏi phòng làm việc của Lâm Nhất Phong. Bây giờ trong đầu cô tin chắc rằng năm đó mặc kệ giữa Lâm Nhất Phong và Ôn Ái Thi xảy ra chuyện gì thì Lâm Nhất Phong là người có lỗi với Ôn Ái Thi!
Lúc này, Lâm Hàm cùng Lâm Tuyết Viện đều ngây người ----
Cha (ông anh) và Ngải Tiểu Tiểu có quen biết sao? Nếu không sao bọn họ lại ngửi thấy mùi thuốc súng vậy.
Lâm Nhất Phong nhìn cánh cửa gỗ đóng sầm, ánh mắt tối lại, sau đó giơ tay xoa mi tâm của mình rồi đứng lên nói “Anh hơi mệt, đi về nhà trước.” Đi qua bên người Lâm Hàm lại dặn dò “Con đưa cô về nhà đi.” Dứt lời thì đi ra khỏi phòng làm việc.
“Ông anh này hôm nay có chút kỳ quặc!” Lâm Tuyết Viện lẩm bẩm.
“Ui chao, ngày nào cha chẳng kỳ quặc.” Lâm Hàm đưa tay đẩy người cô, “Cô còn định đi đâu nữa? Bây giờ cháu là tài xế riêng của cô.”
Ngải Tiểu Tiểu không đi thang máy chuyên dụng của tổng giám đốc mà là đi thang cuốn xuống từng tầng một.
Từ bé, dì Ôn đã dạy cô – không nên thù hận vì nó sẽ làm mình trở nên cô độc, tà ác, không vui vẻ. Nhưng khi nhìn ông ta và người nhà chung sống, nghĩ đến năm đó có thể ông ấy đã phạm sai lầm với mẹ con cô, còn cả chuyện hãm hại hai năm trước, cô lại không nhịn được… Sợ mình mất bình tĩnh, dì Ôn không nói cho cô biết chuyện cũ, cô cũng không hỏi đến. Cô cho là không biết sẽ không quan tâm nhưng là cô sai lầm rồi. Đoán chừng hận thù thiếu chút nữa đã ép cô phát điên rồi…
Rốt cuộc năm đó đã xảy ra chuyện gì? Cô nhất định phải đi hỏi dì Ôn.
Nghĩ đến đây, cô gọi điện thoại cho Lâm Hi Lôi nói có chuyện phải đi trước, sau đó đi thẳng xuống tầng một.
Đứng ở trước cửa chính của Raymond Plaza, cô không muốn lãng phí thời gian chen chúc trong xe bus, đợi xe taxi qua đây.
Đúng lúc này, một chiếc xe thương vụ xa xỉ dừng trước mặt cô, sau đó cửa xe từ từ mở ra, Lâm Nhất Phong nhô đầu ra khỏi cửa xe nói “Lên xe, chúng ta nói chuyện một chút.”
Mặc dù trong con ngươi đen tràn ngập sự mong đợi nhưng giọng nói lại mang theo ý tứ ra lệnh không được phản kháng, có lẽ là do cao cao tại thượng nhiều năm đã tạo thành thói quen.
“Thật xin lỗi, chủ tịch Lâm, chúng ta không có gì để nói.”
Ngải Tiểu Tiểu đi về phía trước mấy bước định vẫy tay đón xe, không ngờ, chiếc xe thương vụ này cũng đi về phía trước dừng trước mặt cô lần nữa “Chuyện năm đó, không phải con muốn nghe giải thích của ta sao?” Lâm Nhất Phong nhìn cô nhàn nhạt nói.
Bỗng nhiên, Ngải Tiểu Tiểu dừng bước chân đang định rời đi. Nếu chuyện cũ của dì Ôn và Lâm Nhất Phong là chuyện đau lòng, cô cần gì cố tình vạch trần, có lẽ, trước tiên cô có thể từ Lâm Nhất Phong biết một chút chân tướng.
Nghĩ đến đây, cô không do dự khom người ngồi lên xe Lâm Nhất Phong.
Lúc này ở quán café không có khách, thanh nhã mà tĩnh mịch…
Lâm Nhất Phong nhìn Ngải Tiểu Tiểu một lúc lâu mà không nói gì. Con ngươi sâu thẳm khó hiểu, không chút nào che giấu tình cảm tha thiết khôn xiết. Bây giờ Ngải Tiểu Tiểu yên lặng ngồi ở đó, dưới ánh mặt trời làn da mềm mại, cằm hơi nhọn, môi mím chặt, có vài phần giống Ôn Ái Thi năm xưa.
Ngải Tiểu Tiểu không kiên nhẫn khuấy ly café trước mặt, thúc giục “Ông nói đi.”
“Hai người sống có tốt không?” Dù là người nổi bật hơn người như nào khi gặp người thân thất lạc nhiều năm cũng sẽ hỏi một câu khuôn sáo như vậy, cho dù cô có ngồi trước mặt mình, cho dù mấy năm nay mọi chuyện của họ, ông đều biết rõ như lòng bàn tay. Ông một mực chờ đợi cơ hội cùng cô gặp mặt, vẫn luôn phải đè nén tình cảm của mình.
Biết được cô và Kỳ Tuấn Nhất đến với nhau, ông rất vui mừng. Ông biết có Kỳ Tuấn Nhất bảo vệ, cô sẽ an toàn. Những năm gần đây, hành động của Lâu Lan không phải ông không biết, chẳng qua là cố kỵ Lâu Kỳ Thanh. Dù gì, ở phương diện nào đó thì người cha vợ này cũng coi như ân nhân của mình, ông ẩn nhẫn chỉ vì trả lại phần ân tình này.
Hôm nay, ông cảm thấy nên trả đã trả, nếu Lâu Lan vẫn khăng khăng một mực như cũ, vậy bọn họ chỉ còn lại một con đường là ly hôn!
Cho nên, ông cũng nên tìm hiểu về cô con gái này. Hôm nay, ông nhìn thấy bóng dáng Ngải Tiểu Tiểu trong máy giám sát, phần tình cảm này không thể đè nén. Lập tức sai Phương Đống Dương dẫn cô lên tầng. Chỉ là không ngờ cô và Ôn Ái Thi khi xưa đều là là một dạng quật cường…
“Chuyện kết hôn, còn thiếu cái gì…” Vì muốn đền bù thiệt thòi hai mươi mấy năm qua thiếu sót, cô muốn gì ông cũng sẽ cho.
“Tôi cái gì cũng không thiếu.” Ngải Tiểu Tiểu không kiên nhẫn cắt lời ông “Lâm tiên sinh, xin ông không cần hỏi chuyện không liên quan, mời ông nói cho tôi biết chuyện trước kia.”
“Tiểu Tiểu, ngày mai con kết hôn, trừ thân phận tạm thời cha không thể cho con… con muốn gì cha đều có thể…”
“Tôi nói, tôi cái gì cũng không thiếu.” Ngải Tiểu Tiểu nắm chặt ly café trong tay, trong lòng cười lạnh, đúng vậy, thật sự cô không thiếu cái gì, chỉ thiếu một người cha yêu thương cô!
“Tiểu Tiểu…” Người đàn ông mạnh mẽ giỏi giang trên thương trường, có khả năng hô mưa gọi gió, mạnh mẽ vang dội, ở trước mặt con gái mình lại có chút bất đắc dĩ.
“Mời ông mau nói vào chủ đề chính, nếu không tôi cũng không có thời gian ở chỗ này nói chuyện với ông.” Giọng nói Ngải Tiểu Tiểu cứng rắn, cô không tin những năm nay xảy ra chuyện gì ông ấy đều không biết, đàn ông vì tiền đồ bản thân bỏ vợ bỏ con, dù thế nào cô cũng không thể chấp nhận.
“Năm đó…” Lâm Nhất Phong cười khổ, trầm ngâm một tí rồi chậm rãi mở miệng “Ban đầu, cha cũng không biết tại sao mẹ con lại rời đi? Càng không biết lúc đó cô ấy đã mang thai con…”
Ngải Tiểu Tiểu nhìn chằm chằm ông, người đàn ông trốn tránh trách nhiệm! Cô thật là quá ngu, sao lại lãng phí thời gian ngồi đây nghe ông ta kể chuyện cũ? Chắc chắn ông ta sẽ không nói mình không đúng, tiếp nữa có phải hay không sẽ trách móc dì Ôn? Nghĩ đến đây, cô đứng vọt lên “Xin lỗi, những lời nói vô ích không có thành ý này tôi không muốn nghe nữa…” Nói xong, cô quay người rời đi, bước chân dứt khoát. Lâm Nhất Phong định ngăn cô lại nhưng bàn tay lại dừng trong không trung.
Con gái cùng cô năm đó giống hệt nhau, tại sao lại không có tính nhẫn nại vậy?
Nếu như ban đầu…
Ngải Tiểu Tiểu đi ra khỏi quán café, không gọi xe mà đi một mình trên đường thật lâu.
Tâm trạng đau khổ… Lâm Nhất Phong là cha cô, như vậy nghĩa là… Bây giờ cô không dám nghĩ tới, chỉ muốn chạy trốn… Cảm thấy mệt mỏi, chân cứ như không phải là của mình nữa, ngẩng đầu lên nhìn mới thấy cảnh vật trước mắt thật xa lạ, cô nhìn chung quanh đến hoa mày chóng mặt vẫn không biết mình ở chỗ nào, trong lòng trở nên hốt hoảng.
Cô không nên sa sút tinh thần như vậy, mặc dù trước kia không có nhà, không có cha mẹ… Nhưng về sau cô có Ngải Bảo, có Kỳ Tuấn Nhất, còn có mẹ nữa. Cho nên cô không nên vì người đàn ông không quan hệ gì mà đau lòng, ngày mai cô còn phải làm một cô dâu xinh đẹp.
Ngẩng đầu lên nhưng mà thật đau đầu… Ngải Tiểu Tiểu cảm giác mọi vật xung quanh đều xoay tròn, dưới chân cũng không đứng vững, lảo đảo mấy bước, cô tựa vào vách tường nhưng cảm giác mê muội vẫn còn…
Không chịu được nữa, cơ thể cô chậm rãi theo vách tường trượt xuống…
“Cái gì, anh, tình huống không kiểm soát được là sao? Vị trí Bộ trưởng Công an đã dễ như trở bàn tay, anh không thể bỏ lỡ cơ hội này được. Như này đi, em về công ty lấy ra một khoản làm kinh phí cho anh, có tiền có thể sai khiến ma quỷ, em không tin có tiền mà không được việc…”
“…”
“Sao anh lại khách khí với em chứ…” Lâu Lan ngồi trong xe nói chuyện điện thoại với Lâu Khánh Dương, con ngươi vô tình nhìn ra phía ngoài xe. Chỉ thấy bên đường, Ngải Tiểu Tiểu tựa vào trước cửa hàng bánh ngọt.
“Dừng, dừng xe!” Cô ta ra lệnh cho tài xế dừng xe ở ven đường “Anh, bây giờ em có chút việc, cứ như vậy đi, anh phải ổn định sau đó bắt hết bọn người bại hoại muốn lật đổ anh.”
Dứt lời, Lâu Lan cất điện thoại, xuống xe.
Ngải Tiểu Tiểu dựa vào vách tường, nhắm mắt lại chậm rãi để cho cơn choáng váng trôi qua.
“Ơ, Ngải Tiểu Tiểu à, cô lại đang ở đây định quyến rũ ai?” Một giọng nói từ đỉnh đầu truyền đến, không cần mở mắt chỉ ngửi mùi nước hoa truyền đến cô cũng biết là ai.
Ngải Tiểu Tiểu lười phải mở mắt, giờ cô không có thời gian và sức lực để ý đến cô ta.
Nhưng là có người lại không buông tha, thấy sắc mặt cô tái nhợt lại cười hả hê “Không khỏe à? Ngải Tiểu Tiểu đây chính là báo ứng. Làm mưa làm gió ở Lâu gia chúng ta, cô nghĩ cũng đừng nghĩ. Còn nữa tôi cảnh cáo cô, Lâu gia không hoan nghênh cô, Lâm gia chúng ta cũng tương tự sẽ không đón nhận cô. Mẹ con các người giở trò đừng cho là tôi không biết, hừ, Lâm Hàm con tôi mới là người thừa kế chính thức của Lâm gia!”
Thật là con gián đáng ghét! Ngải Tiểu Tiểu nhắm hai mắt, hi vọng cô ta có thể biết điều mà nhanh rời đi.
“Này, tôi đang nói chuyện với cô, cô không nghe thấy sao?” Lâu Lan thấy cô thủy chung vẫn nhắm mắt, căn bản không để ý đến mình thì nổi giận. Duỗi ngón tay chỉ vào chân mày Ngải Tiểu Tiểu, móng tay sắc nhọn lập tức lưu lại một vết đỏ trên làn da bóng loáng.
Ngải Tiểu Tiểu cảm thấy đau nhói, đưa tay bắt cổ tay cô ta, mở mắt ra, trong con ngươi tràn đầy giận dữ “Cút!” Cô hung hăng hất Lâu Lan ra, suýt chút nữa thì khiến cô ta ngã ra đất.
“Cô….”
“Còn dài dòng nữa thì cô biết tay!” Ngải Tiểu Tiểu cau mày, ánh mắt càng thêm cuồng bạo.
Trong lòng Lâu Lan căng thẳng, chỉ là bên ngoài vẫn đưa tay vén tóc, mặt vênh váo hả hê “Nhìn cô giống như bị vứt bỏ, tôi mặc kệ cô. Tôi khuyên cô mau chóng trở về thành phố A, Bắc Kinh không phải nơi loại người như các cô có thể đến.” Dứt lời cô ta giẫm đôi giày cao gót quay về xe.
Cảm giác chóng mặt dần hết nhưng Ngải Tiểu Tiểu thấy thật sự mệt mỏi, cô bước cũng không muốn bước, thật nhớ Kỳ Tuấn Nhất…
Bắc Kinh, phòng bao lớn sang trọng tao nhã -----
Một bàn đầy những cao lương mỹ vị, bốn người đàn ông khí phách phi phàm nâng ly cạn chén. Bọn họ chính Kinh thành tứ thiếu trong truyền thuyết, lúc còn trẻ ở Bắc Kinh truyền đến không ít giai thoại, cũng đã làm không ít chuyện hoang đường.
Hôm nay cũng đến tuổi lập gia đình, trên mặt mỗi người đều đã bớt đi phần lỗ mãng, lại tăng thêm khí chất chững chạc, thành thục.
“Tới, Tuấn Nhất, ngày mai cậu trở thành người đầu tiên trong bốn chúng ta kết thúc cuộc sống độc thân, vì thể hiện sự kính nể, tôi mời cậu một chén, nhất định không say không về!” Lục Vũ Kiếm, anh trai Lục Vũ Hàng cười dịu dàng bưng ly rượu cùng Kỳ Tuấn Nhất một hơi cạn sạch.
Anh ta là một người đàn ông đẹp trai, cao hơn mét tám, một thân áo sơ mi khiến vóc người hoàn hảo lộ rõ không sót chút nào, mái tóc màu nâu làm cho người ta tặc lưỡi hít hà, một đôi mắt sáng ngời, sống mũi thẳng tắp, làn da mịn màng, đôi môi mỏng có chút hồng, ngũ quan xinh đẹp làm người ta không tự chủ mà nghĩ đến các anh chàng đẹp trai trong phim thần tượng Hàn Quốc.
Ngoại hình của anh ta và Lục Du Hành tương tự nhau chỉ là cảm giác so với Lục Du Hành thì có phần tuấn mỹ hơn.
Lục Vũ Kiếm uống xong, Lã Thiên Minh lại nâng ly rượu, hôm nay anh mặt một cái áo T-shirt màu hồng, so với quân trang thì lại tuấn tú hơn mấy phần, mày kiếm hẹp dài với đôi mắt đào hoa tràn đầy vẻ đa tình, bề ngoài nhìn giống như người phóng đãng không câu nệ nhưng trong mắt lại toát lên tinh quang làm cho người ta không thể xem thường.
Lăng Tuyết Phong trầm mặc ít nói là người cuối cùng, không hề nói gì nhưng khi cụng ly cùng Kỳ Tuấn Nhất thì khóe miệng nở nụ cười tươi… Anh là điển hình của đàn ông phương Bắc, đường cong khỏe mạnh nhưng hơi thô, cả người tràn đầy dương cương khí.
Nhớ năm đó khi bọn họ ở chung một chỗ, phim truyền hình Vườn Sao băng đang hot, có người so sánh bọn họ với F4, nhưng có người nói bọn họ so với F4 vẫn có sức hấp dẫn hơn, đối với những bình luận này, bọn họ chỉ cười nhạt một tiếng, không để ý đến nhưng vẫn có biết bao nhiêu thiếu nữ ở Bắc Kinh say mê.
Mới hết một vòng rượu, điện thoại của Kỳ Tuấn Nhất chợt vang lên.
“Tắt, tắt.” Lăng Tuyết Phong la ầm lên “Bốn người chúng ta thật vất vả mới ngồi cùng một chỗ, hôm nay không say không về!”
Kỳ Tuấn Nhất nhếch môi, khóe mắt nhìn màn hình di động thấy hai chữ “Bà xã.” Đây là lần đầu tiên bé con chủ động gọi cho anh, sao anh lại tắt được. “Các cậu uống trước đi.” Anh bỏ lại một câu rồi xoay người ra khỏi phòng.
“Kỳ Tuấn Nhất…” Điện thoại vừa thông, anh nghe được tiếng nói của Ngải Tiểu Tiểu từ đầu bên kia có chút mềm mại, ủy khuất làm anh cảm thấy thương tâm lại đau lòng.
“Sao thế?” Giọng nói trầm thấp không tự chủ được có chút dịu dàng.
“Bây giờ em đau đầu quá, lại còn bị lạc đường, anh mau tới cứu em…” Giọng Ngải Tiểu Tiểu thật yếu ớt.
Kỳ Tuấn Nhất vừa nghe xong thì lập tức đi vào phòng, mặc áo khoác, lấy chìa khóa xe “Nói cho anh biết giờ em đang ở đâu?”
“Này, này, Kỳ Tuấn Nhất… Cậu là nhân vật chính, sao lại đi trước hả?” Lục Vũ Kiếm hô.
Kỳ Tuấn Nhất khoát tay “Một lúc nữa tớ sẽ trở lại.” Dứt lời đã bước vội về phía cầu thang. Chưa từng thấy cô bé kia yếu ớt như vậy, không phải cô và bạn tốt đi mua đồ sao? Mua đồ thì có thể gặp phải chuyện gì… Chết tiệt! Anh khẽ nguyền rủa một câu, chắc chắn họ đến Raymond Plaza.
Nghĩ đến đây, bước chân lại tăng nhanh hơn.
Khi Kỳ Tuấn Nhất lái ô tô tìm được Ngải Tiểu Tiểu thì cô đang ngồi chồm hổm tựa vào góc tường của một cửa hàng bánh ngọt, cơ thể nhỏ bé co lại thành một cục, nghe được tiếng bước chân anh thì ngẩng đầu lên, trong đôi mắt tràn đầy hơi nước…
“Kỳ Tuấn Nhất…” Cô nhào vào ngực Kỳ Tuấn Nhất. Rốt cuộc không ngăn nổi nước mắt nữa, cứ thế chảy xuống liên tục.
“Không sao, có anh ở đây, ai bắt nạt em, nói cho anh biết, anh sẽ báo thù cho em…” Kỳ Tuấn Nhất ở bên tai cô nhẹ giọng trấn an. Chưa từng gặp qua dáng vẻ thương tâm như vậy của cô cho nên anh thấy không nỡ…
Ôm Ngải Tiểu Tiểu trong ngực lên xe, anh rút khăn giấy lau vệt nước mắt trên hai má cô “Cô bé ngốc, em khóc trông thật xấu.”
Ngải Tiểu Tiểu giật lấy khăn giấy trong tay anh, hung hăng liếc anh “Kỳ Tuấn Nhất đáng ghét.”
Anh ôm cô cười sảng khoái “Thật đáng ghét sao?” Nếu ghét thật, lúc cô đau lòng nhất cũng sẽ không nghĩ đến anh.
“Thật, ghét chết đi.” Ngải Tiểu Tiểu không khách khí lau hết đống nước mắt nước mũi lên áo khoác đắt tiền của Kỳ Tuấn Nhất.
“Bé con…” Kỳ Tuấn Nhất cười cười không biết làm sao, dù sao quần áo cũng bị làm bẩn rồi, cứ chiều theo cô thôi.
Bên trong buồng xe rất yên tĩnh, ấm áp hiếm thấy…
Một lúc lâu sau Ngải Tiểu Tiểu mở miệng “Kỳ Tuấn Nhất, có phải anh đã sớm biết rồi không?” Cho nên lúc anh đến lại không hỏi gì.
“Cái gì?” Kỳ Tuấn Nhất biết cô hỏi cái gì, nhưng sợ cô ầm ĩ trách mình không nói cho cô biết sự thật, không thể làm gì khác hơn là giả bộ ngu. Bình thường đều là người khác cẩn thận trước mặt anh, thật bất hạnh anh cũng phải cẩn thận trước mặt bà xã.
“Thân thế của em, cha mẹ của em là ai?” Thật ra, Ngải Tiểu Tiểu cũng không biết tại sao lại chắc chắn Kỳ Tuấn Nhất biết rõ chân tướng. Là cô nghĩ anh quá vạn năng đi, hình như trên thế giới này chưa có chuyện gì anh không biết.
“Cũng… mới biết.” Kỳ Tuấn Nhất chọn cách nói uyển chuyển. Thật ra anh biết từ trước rồi, không nói cho Ngải Tiểu Tiểu cũng vì nhiều nguyên nhân, chủ yếu nhất vẫn là thấy cô không có ý định, không muốn phức tạp. Hôm qua, Lâm Nhất Phong đến tìm anh muốn lén đưa “của hồi môn” cho Ngải Tiểu Tiểu, dĩ nhiên đồ ông ta đưa ra giá trị cũng xa xỉ, nhưng Kỳ Tuấn Nhất không nhận, anh nói nếu đưa thì tự mình giao cho Ngải Tiểu Tiểu, cô nhận thì anh mới lấy.
“Lâm Nhất Phong là cha em, anh thấy sao?” Ngải Tiểu Tiểu tựa đầu vào ngực anh, buồn buồn hỏi.
“Em nhận ông ấy, anh ủng hộ. Em không nhận ông ấy, anh cũng không phản đối.” Kỳ Tuấn Nhất trả lời không do dự, thản nhiên nói ra ý kiến cho chuyện rối rắm này, như vậy cũng làm cho Ngải Tiểu Tiểu nhẹ nhõm đi nhiều. Đúng vậy, cô rối rắm gì chứ? Bây giờ cô không phải con nít ba tuổi không thể không có cha mẹ bên cạnh…
“Như vậy, chuyện hai năm trước em bị hãm hại bỏ tù là ai làm, anh cũng biết phải không?” Đây mới là chuyện cô quan tâm thực sự. Cô không thích chủ động trêu chọc người khác nhưng im lặng bị người ta bắt nạt thì cô cũng không làm được.
“Bây giờ… mới vừa có đầu mối, anh chưa tra rõ…” Kỳ Tuấn Nhất nói xạo. Ngày mai là hôn lễ của họ, anh sợ nói cho biết biết chân tướng, cô gái nhỏ này sẽ dừng hôn lễ mà anh đã chuẩn bị tỉ mỉ. Cho nên, anh quyết định mấy ngày sau sẽ nói cho cô biết, dù sao anh cũng bắt đầu báo thù cho cô rồi.
Ngải Tiểu Tiểu gật đầu không hỏi đến nữa. Nghĩ đến chuyện của Ngải Bảo lại do dự không biết có nên nói sự thật cho Kỳ Tuấn Nhất không…
“Bây giờ muốn đi đâu?” Kỳ Tuấn Nhất mở miệng cắt đứt suy nghĩ của cô.
Thôi, cứ ích kỷ một lần đi, giả vờ như không biết gì, dù sao Ngải Bảo cũng không gạt anh. Nghĩ đến đây, Ngải Tiểu Tiểu ngẩng đầu lên, sắc mặt tốt hơn nhiều so với lúc nãy. Cô ghé vào khuôn mặt tuấn tú của Kỳ Tuấn Nhất hít hà “Ông xã, anh uống rượu.”
“Ừ, cùng với mấy người bạn…”
“”Em cũng muốn uống, ông xã em đi cùng anh.”
Kỳ Tuấn Nhất cau mày “Không được, em uống say nhỡ mai phạm sai lầm trong lúc làm hôn lễ thì sao?”
“Ông xã, anh chỉ cho quan đốt lửa không cho dân chúng thắp đèn! Tại sao anh có thể mà em thì không?”
“Bởi vì anh là đàn ông?”
“Đàn ông thì sao? Anh không nghe nói sao, bây giờ nam nữ giống nhau rồi.”
……
Khẩu chiến một hồi, cuối cùng vẫn là Kỳ Tuấn Nhất thỏa hiệp, đưa Ngải Tiểu Tiểu đến phòng bao.
Mấy người Lã Thiên Minh thấy anh dẫn Ngải Tiểu Tiểu vào cũng hơi sửng sốt. Bất quá đều không nói gì, nếu Kỳ Tuấn Nhất đã chọn cô thì tự nhiên bọn họ cũng không xem cô là người ngoài.
Chẳng qua, khi Ngải Tiểu Tiểu nhìn thấy mấy người đàn ông khí phách hơn người, không nhịn được có chút co quắp. Túm vạt áo Kỳ Tuấn Nhất, ghé vào tai anh nói “Có phải em hơi đường đột rồi không?”
“Không đường đột.” Kỳ Tuấn Nhất nhìn cô “Có phải em thấy mình không quen?”
“Ừ.” Ngải Tiểu Tiểu gật đầu, mặc dù bốn người họ đều rất chú ý bề ngoài, nhưng cảm giác cô và bọn họ luôn có khoảng cách, muốn uống rượu cũng không thoải mái.
“Cái này dễ thôi.” Kỳ Tuấn Nhất cưng chiều xoa tóc cô, con mắt lại nhìn Lã Thiên Minh phân phó “Đi, gọi điện thoại gọi bạn gái các cậu đến đây.”
“Hả… Nhất, chúng ta tụ tập chưa bao giờ…” Lã Thiên Minh vừa mở miệng đã bị Kỳ Tuấn Nhất lườm “Đó là trước kia, kể từ bây giờ quy tắc sửa lại, tụ tập phải mang theo bà xã của mình, cũng không nhìn lại xem, các cậu cũng bao nhiêu tuổi rồi nên ổn định được rồi.”
Lục Vũ Kiếm cười thú vị, mọi người nói Kỳ Tuấn Nhất coi bà xã như trân bảo, hôm nay xem ra lời nói đó không sai, thế gian này thật đúng là vỏ quýt dày có móng tay nhọn.
Lã Thiên Minh cãi Kỳ Tuấn Nhất nhưng tay vẫn cầm di động, lẩm bẩm nói “Được rồi, tôi không có bạn gái, đúng lúc Mễ Nhã Kỳ ở Bắc Kinh, gọi cô ấy đến đây đi.”
“Anh gọi Nhã Kỳ đến vậy Hi Lôi phải ở một mình rồi.” Ngải Tiểu Tiểu nghe thế vội vàng nói.
“Vậy càng tốt, gọi cô Hi Lôi đó đến nữa, tôi cũng không có bạn gái, coi như là cô ấy luôn đi.” Lục Vũ Kiếm cười dịu dàng nói. Sau đó xoay người nhìn Lăng Tuyết Phong “Lão Lăng, ông gọi điện bảo vị kia nhà ông đến đây đi, nhiều người càng náo nhiệt.”
Lăng Tuyết Phong gật đầu một cái, gọi điện thoại cho bạn gái.
Nửa tiếng sau, mấy cô gái đi đến, bạn gái Lăng Tuyết Phong tên là Nghiêm Băng Nhi, là một người đẹp nhiệt tình từ trong máu.
Ăn một ít thức ăn lót dạ, Nghiêm Băng Nhi đề nghị mọi người đi đến quầy bar. Ngải Tiểu Tiểu là người đầu tiên đồng ý, Kỳ Tuấn Nhất hoàn toàn không có sự lựa chọn khác hơn là đi theo, những người khác tự nhiên cũng không phải đối nữa.
Phòng giải trí có đầy đủ thiết bị xa xỉ. Nơi đốt tiền như này, đi theo bên cạnh Kỳ Tuấn Nhất, Ngải Tiểu Tiểu đã thấy nhưng không thể nói.
Lã Thiên Minh hát một ca khúc sôi động, âm thanh điếc tai nhức óc làm không khí trong phòng chớp mắt đều hưng phấn.
Sau đó, Lâm Hi Lôi và Nghiêm Băng Nhi song ca một bài cũng sống động mười phần làm cho không khí càng thêm nóng, rồi đến Ngải Tiểu Tiểu Tiểu kéo Mễ Nhã Kỳ lên hát một ca khúc điên khùng…
Hôm nay Ngải Tiểu Tiểu đặc biệt chọn những bài hát lớn tiếng, uống từng ngụm rượu lớn.
Chỉ là Kỳ Tuấn Nhất vẫn nhìn cô chằm chằm, đoạt ly rượu trong tay cô, chính mình uống hết.
Ghét, dám giành rượu của cô. Ngải Tiểu Tiểu liếc xéo anh. Chẳng qua anh cười yêu nghiệt, Ngải Tiểu Tiểu hết cách với anh.
Chơi một lúc, Nghiêm Băng Nhi đề nghị “Chúng ta chơi trò chơi đi, thật lòng hay mạo hiểm, như nào?”
Lập tức Lâm Hi Lôi hưng phấn nói “Được, được.”
Ngải Tiểu Tiểu nháy mắt mấy cái, trò này cô từng nghe qua, dường như chơi rất vui.
Mấy anh chàng đẹp trai thấy các cô gái nhiệt tình cũng không thể mất phong độ thân sĩ, cũng gật đầu một cái.
Nghiêm Băng Nhi rút một bộ bài trên bàn có một lá quỷ và các số 1, 2, 3, 4, 5, 6, 7, 8, tám lá hoa mai.
Ván đầu tiên Lâm Hi Lôi rút được quỷ bài.
Lâm Hi Lôi ưu nhã vén vén tóc “Tôi gọi… Số năm! Ai là số năm?”
Người nói chuyện là Lục Vũ Kiếm “Là tôi!”
Lâm Hi Lôi hăng hái hỏi “Như nào? Lời thật lòng hay chọn mạo hiểm?”
“Lời thật lòng đi!” Ván đầu tiên không biết mức độ trò chơi, Lục Vũ Kiếm vẫn quyết định chọn an toàn một chút.
“Tôi muốn biết, anh… Lần đầu tiên anh hôn môi nữ sinh là khi nào?” Hỏi xong, Lâm Hi Lôi chớp đôi mắt to, vẻ mặt mong đợi.
Ngải Tiểu Tiểu thở dài, Lôi Lôi lại vướng vào cây si rồi.
Nghe đến vấn đề này, ánh mắt Lục Vũ Kiếm tối lại, chỉ là khóe môi vẫn nở một nụ cười mỉm mê người nói “Để tôi nghĩ… Có lẽ là năm 16 tuổi…”
“16 tuổi! Trưởng thành sớm như vậy à?” Lã Thiên Minh kinh ngạc nhìn anh “Sao tôi không biết vậy, tôi tưởng là cậu chỉ cầm tay nữ sinh thôi…”
“16 tuổi mà gọi là trưởng thành sớm à?” Ánh mắt Nghiêm Băng Nhi nhìn Lã Thiên Minh “Lã Thiên Minh, anh đừng giả vờ thuần khiết với chúng tôi, nói đi, lần đầu tiên hôn là mấy tuổi?”
Nóng giận! Lã Thiên Minh hứng thú dồi dào nhìn Mễ Nhã Kỳ, ho khan một tiếng “Không đến một tuổi, bởi vì… nụ hôn đầu của tôi là núm vú cao su…”
“Thật là,” Mọi người nghiêm trọng khinh bỉ, Nghiêm Băng Nhi còn định cầm chai nước trái cây đã hết đánh anh.
Ván thứ hai bắt đầu.
Ván này Lã Thiên Minh rút được quỷ bài. Anh hả hê cười vài tiếng, nhìn về Lăng Tuyết Phong không có ý tốt. Ai bảo bạn gái anh ta vừa rồi bắt nạt anh, lần này phong thủy luân chuyển rồi.
Sau đó âm trầm nói “Nói với mọi người, tôi chơi trò này rất lợi hại! Bình thường nếu tôi rút được quỷ bài, trong lòng tôi nghĩ đến người nào thì sẽ gọi trúng người đó!”
Tất cả mọi người đều tỏ vẻ mặt không tin.
“Không tin đúng không? Hừ hừ… Lần này tôi muốn gọi lão Lăng! Hoa mai số ba!” Lã Thiên Minh vừa nói, vừa rút lá bài trong tay Lăng Tuyết Phong, thật sự là số ba.
Mấy cô gái cảm giác như bị sét đánh “Sẽ không phải là tà môn chứ?”
“Được rồi, không cần sùng bái tôi nữa! Bây giờ bắt đầu trò chơi. Lời thật lòng hay mạo hiểm?”
“Thật lòng!” Lăng Tuyết Phong cảm giác ánh mắt của Lã Thiên Minh rất tà ác, quyết định chọn phương án an toàn.
“Được, nghe này, cậu và tiểu thư Băng Nhi lần đầu tiên là khi nào?”
Phốc… Ngải Tiểu Tiểu phun hết toàn bộ rượu đỏ trong miệng lên trên mặt bàn. Làm ơn, sao Lã Thiên Minh lại hỏi vấn đề táo bạo như vậy, có cần trần trụi như vậy không. Chỉ là, cô cũng thật tò mò, bọn họ không kết hôn mà vẫn làm chuyện kia sao?
“Bé con, cẩn thận một chút.” Kỳ Tuấn Nhất cầm ly rượu trong tay cô, vỗ vỗ lưng cô. Lơ đãng dịu dàng bị Nghiêm Băng Nhi nhìn thấy “Lăng, anh có một nửa dịu dàng của Kỳ thiếu là em thấy thỏa mãn rồi.”
“Đừng đánh trống lảng!” Lã Thiên Minh bất mãn phẩy tay một cái “Nói mau, nói mau, nếu không thì chọn mạo hiểm!”
“Sau khi quen nhau hai ngày.” Lăng Tuyết Phong không chút hoang mang mở miệng.
Cái gi? Mọi người không khỏi kinh ngạc, Lăng Tuyết Phong này nhìn thế nào cũng là loại người chững chạc cẩn thận, không ngờ lại làm ra chuyện bỉ ổi kinh thiên động địa như vậy.
Nghiêm Băng Nhi bị ánh mắt của mọi người nhìn có chút xấu hổ, hung hăng véo Lăng Tuyết Phong, trách mắng “Anh thành thật như vậy làm gì?”
………
Trò chơi tiếp tục diễn ra, lần này Nghiêm Băng Nhi rút được bài, cô lầm bẩm “Hừ hừ…” Vu bà giống như cười gian hai tiếng “Tôi muốn chơi kích thích một chút, tôi muốn… số bảy hôn số ba!”
“Á? Không được…”
“Nếu chơi thì phải chơi đến cùng, tại sao lại không tuân thủ quy tắc trò chơi!” Cô chống nạnh phản bác lại, đẩy không khí bên trong phòng bao lên cao trào.
“Tôi là số hai.” Lâm Hi Lôi như trút được gánh nặng, đặt bài xuống.
Ngải Tiểu Tiểu là số năm, cô để bài xuống, liếc trộm bài của Kỳ Tuấn Nhất bên cạnh, lập tức cau mày…
Oh my god! Anh là số bảy!
Để cho anh hôn người khác, trong lòng thấy là lạ. Nhưng đây là trò chơi, cô phản đối có thể hay không có phần hẹp hòi.
Sau đó, Lục Vũ Kiếm và Lâm Hi Lôi cùng đặt bài xuống, đều không phải số ba.
Bây giờ, chỉ còn lại Lã Thiên Minh và Mễ Nhã Kỳ. Rốt cuộc trong hai người, ai là số ba.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]