Kỳ Tuấn dắt tay Ngải Tiểu Tiểu, sải bước đi về phía cửa.
"Này, người kia là cán bộ cấp cao sao?" Thấy Kỳ Tuấn chạy xe ra khỏi thànhphố A hướng về phía Bắc Kinh, Ngải Tiểu Tiểu không nhịn được liền hỏi.
"Ừ." Kỳ Tuấn cười nhạt, ở Bắc Kinh không ít người có tên tuổi lớn, cán bộ cấp cao cũng không tính là thấp.
"Một người bình thường như em sao có thể đắc tội với một nhân vật lớn nhưvậy?" Ngải Tiểu Tiểu chu miệng lên, nghĩ thế nào cũng không thấy thíchhợp.
"Em sợ sao?" Kỳ Tuấn liếc nhìn cô một cái rồi hỏi.
"Không có, chỉ là em có chút nghi ngờ." Ngải Tiểu Tiểu ngồi thẳng người dậy,vì cô nhi viện dù có phải đánh đổi bằng tính mạng cô cũng chấp nhận.
Nhìn bộ dạng kiêu ngạo của cô đáy mắt Kỳ Tuấn trở nên âm u nhưng chỉ lóe lên rồi nhanh chóng biến mất: "Em chỉ cần nhớ tất cả đã có anh." Anh nhẹgiọng trả lời, bàn tay đặt lên eo Ngải Tiểu Tiểu.
"Anh. . . . . . Lo lái xe đi." Ngải Tiểu Tiểu đẩy tay Kỳ Tuấn ra. Bờ môi anh mỉmcười như mời gọi như trêu đùa khiến tim cô loạn nhịp hơi thở cũng trởnên gấp gáp.
"Không cho phép quên lời anh nói......nghechưa?" Một tay Kỳ Tuấn khẽ nhéo cằm Ngải Tiểu Tiểu, ngón tay anh mập mờmơn trớn gương mặt mềm mại cô, mang lại cảm giác tê dại.
Ngải Tiểu Tiểu cảm thấy luống cuống, trái tim loạn nhịp như muốn nhảy rangoài, không muốn anh nhìn thấy dáng vẻ của mình lúc này, cô vộivàng quay mặt về phía
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quan-hon-co-vo-nho-co-bam/3178192/chuong-53-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.