Ngải Tiểu Tiểu lúc này mới phát hiện ra, người đàn ông đi theo phía sau Ngải Bảo—— lại là Kỳ Tuấn!
Chỉ thấy anh di chuyển chân dài chậm rãi đến gần, khóe môi lộ ra một nụcười xấu xa. Áo len màu nâu nhạt, quần dài màu nâu khiến cho anh thêmmấy phần anh tuấn, ít đi mấy phần lạnh lùng, sau giữa trưa quán cà phêvẫn lóa mắt như cũ.
"Này, làm gì vậy!" Vị kiến trúc sư vụt đứnglên từ trên ghế ngồi, "Ngay cả đứa bé cũng đã có, còn tới xem mắt, cô bị bệnh thần kinh à!" Dứt lời thân thể xoay chuyển một cái muốn rời đi,mới vừa đi một bước lại quay đầu lại, uống như nuốt chửng chén Lam Sơnnhân viên phục vụ mới vừa đưa tới kia, để chén cà phê xuống bốp mộttiếng, "Cô trả tiền! Hừ!"
Xoay người, dưới chân bị thứ gì đó ngăn trở, cúi đầu chỉ thấy Ngải Bảo cười toe toét cái miệng nhỏ nhắn, đưacho anh ta một nửa chiếc kẹo que mình ngậm, "Chú à, ăn kẹo đường. . . . . ."
"Cút!" Anh ta thô lỗ hất cái thứ đặc sánh trước mặt mình sang một bên, sau đó, rời đi cũng không quay đầu lại.
"Oa. . . . . ." Chưa bao giờ từng bị người thô bạo như vậy đối đãi, ngườiVạn Người Mê như Ngải Bảo không chịu được mà khóc lớn tiếng. Vừa khócvừa thút tha thút thít tố cáo, "Chú. . . . . . Hư. . . . . ."
"Ngải Bảo, không phải mẹ đã nói cho con biết nam tử hán đại trượng phu khôngđược dễ dàng rơi lệ, huống chi là vì một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quan-hon-co-vo-nho-co-bam/3178159/chuong-50-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.