Hai chân Ngải Tiểu Tiểu bị đôi tay mạnh mẽ của anh khống chế, tư thế của cô quá mê người, sắc mặt đỏ rực, vội vàng sửa lại quần thể thao thêthảm của mình để tránh bị lộ.
Vào giờ phút này, cô căn bản vô tâm không để ý đến vấn đề phiền chết người của anh.
“Tại sao không dám đối mặt với tôi?” Âm thanh Kỳ Tuấn làm người ta rợn tóc gáy, vang ở bên tai lần nữa.
“Bây giờ tôi còn không muốn nói chuyện với anh”
Thâm trầm chăm chú nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn cố chấp của cô thật lâu,thẳng đến khi rốt cuộc cô không nhịn được ngước mắt nhìn anh.
“Được, em đã mở miệng, tôi sẽ chờ đến khi nào em muốn nói chuyện cùng tôi”. Ánh mắt Kỳ Tuấn ý vị sâu xa nhìn cô.
Sửa lại quần áo ngay ngắn, Kỳ Tuấn nhìn vào hai mắt xấu hổ của Ngải Tiểu Tiểu, mặt tràn đầy hứng thú, tiếp theo nhìn hướng rễ cây một đoàn vảivụn màu trắng.
Dường như vừa rồi anh có hơi dùng quá lực! Anh khom lưng nhặt lên quầnnhỏ, nhíu mày hỏi ý kiến của Ngải Tiểu Tiểu: “Tôi bồi thường cho em mộtchiếc”
“Không cần” Ngải Tiểu Tiểu không có khí thế gì hung ác trừng mắt nhìn anh, xốc lại túi của mình hướng cánh rừng đi ra ngoài.
Đi vài bước lại dừng lại, cứ như vậy bên trong không mặc quần lót gì rất kỳ quái. Cô chần chừ đem túi ôm vào trong ngực, trong túi xách có quầnáo để thay, nhưng mà, huấn luyện viên thối còn ở đó, cô làm sao thayđược?
Một lát sau,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quan-hon-co-vo-nho-co-bam/3178132/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.